tag:blogger.com,1999:blog-24365713384894339892024-03-14T01:40:57.389+07:00Cau Chuyen Doanh Nhan : Guong Mat Doanh Nhan - Bi Quyet Lam Giau - Phong Cach Lanh DaoCâu Chuyện Doanh Nhân : Gương mặt doanh nhân - Doanh nhân nước Việt - Bí quyết làm giàu - Phong cách lãnh đạo - Business man - BizmanPhong Cach Rienghttp://www.blogger.com/profile/09879778875166962999noreply@blogger.comBlogger108125tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-78218056336975611172009-07-19T15:29:00.000+07:002009-07-19T15:30:11.564+07:00Những bí quyết quản trị của Steve Ballmer<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Tổng giám đốc điều hành Microsoft chia sẻ một số kinh nghiệm quản trị trong cuộc trả lời phỏng vấn báo Mỹ Wall Street Journal.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào để có thời gian: Tạo một bảng tính ngân quỹ thời gian cho năm, đặt thời gian cho các cuộc hẹn, đi du lịch và khám phá những ý tưởng mới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào để không lãng phí thời gian vào những cuộc họp ngu ngốc: Phát tài liệu trước, đưa ra một bản tóm tắt ngắn gọn và mời đặt các câu hỏi.</span><br /><span style="font-weight: bold;">Steve Ballmer</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào để ra những quyết định trọng đại: Giao những quyết định nhỏ hơn cho cấp phó để mình tiết kiệm thời gian ra quyết định cho những việc lớn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào để tuyển dụng những người tuyệt vời: Tìm kiếm niềm đam mê, đọc các thư giới thiệu và hỏi các ứng viên để có thông tin chi tiết về điều gì đó họ tự hào.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào sáng tạo: Khuyến khích các văn hóa sáng tạo khác nhau, hãy kiên trì và có kiên nhẫn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm thế nào để quản trị con người: Để đánh trúng đích, hỏi nhân viên nhiều câu hỏi cụ thể nhưng đừng quản lý họ.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo ICT News)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com292tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-20030225055301095952009-07-19T15:26:00.000+07:002009-07-19T15:29:23.309+07:00CEO Fiat, nhà lãnh đạo cừ khôi<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Tài năng lãnh đạo xuất sắc của CEO Fiat, Sergio Marchinonne đã được tôn vinh với giải thưởng Nhà lãnh đạo của năm do chuyên trang ôtô uy tín Automonive News bình chọn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Automotive News nhận định : “Năm qua, Marchionne đã chứng tỏ là nhà lãnh đạo có tiếng nói và thành công nhất trong sự đổi thay của nền công nghiệp ôtô… Sự táo bạo và khả năng tăng tốc tiến gần việc phục hồi nền công nghiệp đã đưa ông ta tới giải thưởng Nhà lãnh đạo của năm 2009 do Automotive News trao tặng”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những quyết định dứt khoát và táo bạo của Sergio Marchionne đã đưa ông tới 2 giải thưởng lãnh đạo của Automotive News.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông Marchionne còn vinh dự nhận một giải thưởng khác của Automotive News: CEO châu Âu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo Automotive News, chính người đàn ông 56 tuổi này đang làm biến đổi Chrysler, đặt hãng xe suy yếu vào đường đi mới cùng với việc tổ chức nhánh xe mới và kế hoạch phát triển sản phẩm mới dựa trên model Fiat. Những “nước cờ” dứt khoát và dũng cảm khiến cho cái tên Sergio Marchionner trở thành lựa chọn sáng giá cho giải thưởng CEO châu Âu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Giữa tháng 6 vừa qua, Tòa án tối cao Mỹ đã chính thức phê chuẩn việc chuyển nhượng cổ phần Chrysler cho Fiat. Việc giành mua cổ phần của hãng xe Mỹ 84 năm nổi tiếng là chìa khóa để biến tham vọng bành trướng thị trường xe toàn cầu của Fiat trở thành hiện thực mà trước tiên là chinh phục thị trường Mỹ. Một công ty mới Chrysler – Fiat ra đời mà giám đốc điều hành chính là “sếp” Fiat, Sergio Marchionne, người luôn ráo riết theo đuổi kế hoạch thâu tóm”đại gia” nước Mỹ Chysler.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> Fiat "thâu tóm" Chrysler là một trong những sự kiện ôtô thế giới được quan tâm nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sinh ra tại Italia nhưng trưởng thành ở Canada và Mỹ, ông Sergio Marchionne theo học ngành kinh tế tại trường Đại học Windsor và đã có 9 năm làm việc cho hãng xe lớn nhất thế giới GM ở thủ phủ Detroit.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 2003 ông trở lại Italia làm việc cho Fiat trong lúc hãng xe lớn nhất nước Ý này gặp khó khăn trầm trọng, thua lỗ lớn. Được bổ nhiệm vị trí CEO tháng 6/2004, ông đã lãnh đạo Fiat thoát khỏi khủng hoảng trở thành hãng xe “ăn nên làm ra” đến ngày nay.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo Autochannel)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-13730562977173031352009-07-19T15:25:00.000+07:002009-07-19T15:26:32.076+07:00Người bán hàng bậc thầy ở Mỹ<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">"Vốn không phải là một người hay né tránh những lời giới thiệu, cho phép tôi được bộc bạch đôi chút về bản thân. Tôi là một người thành công vui vẻ", Zig Ziglar - một trong những người bán hàng giỏi nhất nước Mỹ tâm sự.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">"Tôi sinh năm 1926 tại bang Alabama, Mỹ. Hilary Hinton Ziglar là cái tên mà bố mẹ tôi đã tặng cho tôi; nhưng khi bước vào tuổi hoa niên, bạn bè tôi và hy vọng cả bạn nữa - đều gọi tôi là Zig. Liên tục trong suốt nhiều thập niên qua, tôi đã lưu lại dấu chân phiêu lãng của mình khắp nơi với mong muốn mang đến cho mọi người bí quyết vươn tới một cuộc sống viên mãn bằng cách thực hiện điều tốt đẹp nhất trong khả năng của họ. Bất kể trong khía cạnh công việc, cuộc sống riêng tư hay quan hệ cộng đồng, tôi từng nói với hàng triệu người rằng: Bạn có thể có được tất cả mọi thứ nếu bạn biết giúp người khác đạt được điều họ muốn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau 79 năm sống trên cuộc đời này và viết hơn 20 quyển sách chuyên về xây dựng động lực và truyền cảm hứng cũng như tham gia vô số các cuộc tọa đàm, hội thảo bàn về cách thức để có một cuộc sống hạnh phúc và thành công, giờ đây tôi cảm thấy mình có nhiều điều muốn bộc bạch cùng các bạn hơn bao giờ hết. Hy vọng những điều mà tôi chia sẻ sẽ trở thành một động lực có ý nghĩa đối với bạn, cũng như nó từng thúc đẩy tôi trong suốt mấy mươi năm qua.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi không thể nhớ chính xác lần đầu tiên tôi nói câu “Tốt, tốt lắm!” là khi nào, nhưng chắc chắn điều này đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Sinh ra và lớn lên ở miền Nam và sống ở Texas, tôi không nhớ có biết bao lần mình có những cuộc đối thoại đại loại như:</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">- Chào Zig! Dạo này anh thế nào?</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">- Tốt, tốt lắm! Còn anh thì sao?</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bạn có thấy những mẩu đối thoại này quen thuộc không? Chắc là bạn đã từng nhiều lần nói thế bởi đó là cách bạn bè xã giao thường ngày với nhau, bất kỳ nơi đâu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhưng ở một khía cạnh nào đó, tôi nhận thấy rằng “tốt” chưa phản ánh đúng bản chất của những điều tôi hay ai đó trong chúng ta đang có hay sẽ có. Nếu muốn có một cuộc sống trọn vẹn thì chúng ta phải sống “thật viên mãn” nữa. Vậy nên bây giờ có ai hỏi tôi rằng: “Chào Zig! Dạo này anh thế nào?”, tôi sẽ đáp lại thế này: “Không thể tốt hơn”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có lẽ nhiều người sẽ rất ngạc nhiên khi thoạt nghe câu trả lời này. Song, có người đã thật sự ghi nhớ nó. Có người còn lịch sự cảm ơn tôi vì đã mang lại cho họ sự nâng đỡ cần thiết về mặt tinh thần; thậm chí có người còn dùng nó như câu cửa miệng trong lúc đối đáp xã giao của mình. Đúng là chúng ta không nên đánh giá thấp sức mạnh của lời nói.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Câu trả lời “không thể tốt hơn” như một lời khẳng định tích cực cho biết bạn là ai và bạn đang ở đâu trong thời điểm hiện tại. Tuy nhiên nếu chỉ nói suông rằng bạn đang ở trạng thái “không thể tốt hơn” thì điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi lẽ cuộc sống của bạn chỉ thực sự thay đổi khi bạn hiểu được điều gì tạo nên một cuộc sống “viên mãn” và vận dụng nó vào cuộc sống của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có ba điều chính yếu tạo nên một cuộc sống viên mãn, đó là niềm đam mê cháy bỏng, nỗ lực hết mình và mục đích cuối cùng. Tôi cho rằng không ai có thể duy trì được động lực của mình trong một thời gian dài mà không hiểu rõ ba khái niệm trên. Tôi cũng cho rằng không ai thụ hưởng một cuộc sống viên mãn mà không cần đến một động lực nào.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Điều cốt lõi là: Cuộc sống viên mãn chỉ đến với bạn khi bạn nuôi dưỡng niềm đam mê đích thực, cố gắng làm việc hết mình và hoàn thành mục đích sống. Tôi không ngại ngần thổ lộ với các bạn rằng mục đích của tôi chính là khơi dậy niềm khát khao về một cuộc sống như thế trong con người bạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Điều quan trọng là chúng ta phải tìm cách kết nối ba yếu tố đam mê cháy bỏng, nỗ lực hết mình và mục đích tối thượng lại với nhau. Dù là trong các hoạt động thể thao, kinh doanh, nghiên cứu khoa học, y học, giáo dục, phục vụ cộng đồng, tôi không tin có người nào làm việc hết sức mình mà lại không mảy may có một chút đam mê. Trên bước đường vươn đến cuộc sống viên mãn, rất có thể bạn sẽ gặp thất bại, sẽ nản lòng thoái chí, bị lợi dụng, bị bạn bè chơi khăm, bị vắt kiệt cả tiền tài lẫn sức lực… Dường như lúc nào cũng có những nguyên nhân rất thuyết phục khiến chúng ta phải chùn bước và muốn buông bỏ. Những lúc như vậy, nếu không có niềm đam mê thực sự, có thể bạn sẽ bỏ cuộc nửa chừng. Đó chính là lý do tại sao niềm đam mê lại là điều tiên quyết cần có trong ba yếu tố kể trên.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tiếp đến là sự nỗ lực hết mình. Điều này phụ thuộc rất nhiều vào niềm đam mê, tính kiên nhẫn, lòng quyết tâm và thái độ sẵn sàng làm việc cho đến khi bạn có thể vận hành mọi cỗ máy một cách trơn tru, như ý. Nỗ lực hết mình thực sự chịu ảnh hưởng từ những yếu tố như thể chất, tinh thần, công việc và gia đình của bạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Yếu tố thứ ba - mục đích - chính là chìa khóa mở ra một cuộc sống viên mãn. Tôi phải thừa nhận rằng đây là một vấn đề không hề đơn giản chút nào. Do những rào cản từ phía gia đình và khả năng tài chính hạn hẹp, có thể sẽ rất khó khăn nếu bạn muốn chuyển hướng và bắt tay vào thực hiện những điều mình hằng ấp ủ, mong muốn. Vâng, đúng là khó khăn thật đấy… nhưng đó không phải là việc bất khả thi. Tôi tin chắc rằng, nếu bạn thực sự đam mê một điều gì đó - và nếu bạn xem đó là sứ mệnh mà bạn phải hoàn thành - thì bạn sẽ làm được.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chúng ta sẽ bàn luận sâu về mục đích - từ định nghĩa cho đến cách thức xác định mục đích. Và, mục đích có thể thay đổi cuộc đời chúng ta như thế nào? Mục đích của cuộc sống viên mãn - bạn sẽ khám phá ra những điều thú vị và độc đáo mà rất ít diễn giả quan tâm. Trước kia tôi cũng thế - nhưng đó là giai đoạn đầu trong sự nghiệp của tôi. Còn bây giờ, tôi đã nhận ra chân giá trị và tầm quan trọng của việc xác định mục đích tối thượng của cuộc sống; nó đã cho tôi ý niệm về nhân sinh, về cuộc đời mà tôi đã trải qua và tôi vẫn sẽ còn tiếp tục trong cuộc hành trình của đời mình. Đó là lý do tôi muốn nói rằng tôi cảm thấy như mình chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi vẫn chưa thực hiện được một phần trong mục đích lớn lao trong cuộc sống của tôi. Điều đó khiến trong tôi luôn hiện hữu một động lực mạnh mẽ. Tôi mong bạn cũng có được động lực như vậy - để sống trọn vẹn với niềm đam mê, để nỗ lực hết mình và đạt được những gì mà bạn cho là mục đích của cuộc đời.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi đã cố gắng viết quyển sách "Vươn đến sự hoàn thiện" bằng những kinh nghiệm thực tiễn và có ý nghĩa nhất của mình. Bởi lẽ tôi muốn chia sẻ với bạn những điều đã có ảnh hưởng đến tôi (và đến hàng ngàn người khác nữa) trong nhiều năm qua. Hãy luôn mang theo bên mình một quyển sổ tay điện tử hay một xấp giấy ghi chú trong khi lần giở từng trang trong quyển sách này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong quá trình đọc, nếu bạn nhận thấy một điều gì đó có ý nghĩa đối với bản thân - một ý tưởng, một khái niệm, một kế hoạch, một giá trị, một lý do, một điều đúng đắn… thì hãy viết ra ngay. Những lúc bạn có chút thời gian rảnh rỗi trong nhịp sống bận rộn và hối hả này - trong lúc bị kẹt xe, chờ điện thoại, ngồi trong phòng đợi của bác sĩ, trước khi chìm vào mộng đẹp của đêm dài - hãy đọc lại những điều bạn đã ghi chép được. Hãy cố gắng duy trì như vậy trong 30 ngày tiếp theo và những thay đổi sẽ lần lượt đến với bạn. Việc dung nạp những ý tưởng mới cũng giống như điều chỉnh thang âm trong chiếc đàn dương cầm vậy - bạn sẽ dạy cho trí óc và cơ thể của mình làm những điều mà chúng chưa bao giờ làm trước đây. Rồi bạn sẽ hành động như thể chúng là bản chất con người bạn vậy. Thế nhưng cho đến lúc này, bạn vẫn phải duy trì động lực của mình bằng những “bí kíp” có trong xấp giấy ghi chú của bạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi tin rằng "Vươn tới sự hoàn thiện" sẽ thúc đẩy bạn kết nối được những mảnh ghép của niềm đam mê trong cuộc sống của mình với nhau, từng chút từng chút một, để thành quả mà bạn đạt được sẽ là một bức tranh hoàn chỉnh với đầy đủ những mục tiêu mà bạn khát khao vươn đến.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi mong rằng bạn sẽ khám phá được mục đích thật sự mà cuộc sống đã giao phó cho bạn - đó là khơi gợi niềm đam mê trong bạn và khiến bạn luôn nỗ lực hết mình. Dẫu cho bạn khám phá ra mục đích đó ngay trong những trang đầu tiên hay sau khi bạn đóng lại trang sách cuối cùng, tôi tin rằng quyển sách này sẽ giúp bạn tạo ra một cuộc sống mà bạn hằng ao ước - một cuộc sống viên mãn".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">(Trích cuốn sách "Vươn tới sự hoàn thiện" do Công ty First News phát hành)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo VnExpress)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-39753824018720497152009-07-19T15:24:00.000+07:002009-07-19T15:25:17.576+07:00Trở thành triệu phú trước khi tốt nghiệp đại học<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Trong thời buổi khó khăn, chúng ta có xu hướng nhằm đến những "cựu binh" trong kinh doanh để tìm kiếm sự thông thái và kinh nghiệm. Nhưng thực tế, những điều khiến người ta tìm thấy nhiều hy vọng nhất chính là tinh thần lạc quan và sáng tạo của những người trẻ thành công.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có những người như thế - đã và đang đứng đầu những doanh nghiệp triệu đô từ trước tuổi 20.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">1. Bắt đầu từ trò chơi điện tử</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren Taylor II không thể mua được cả một thư viện trò chơi cho chiếc máy Super Nintendo của mình. Thế nên, năm 1994, ở tuổi 12, cậu bé Taylor đành tự làm lấy!</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mỗi ngày, sau giờ học, cậu đi tới hiệu sách ở Overland Park (bang Kansas) để học cuốn Làm sao để làm ra một trò chơi điện tử trong 21 ngày của tác giả Andre LaMothe.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vài tháng sau đó, cậu lập trình một trò chơi đầu tiên. Cậu bán được khoảng 30 triệu bản cho bạn bè với giá 10 đôla/bản.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren Taylor II</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đó mới chỉ là khởi đầu. Ở tuổi 13, Taylor lại bắt đầu tự thiết kế website. Cậu quảng cáo dịch vụ của mình bằng một banner ghi "Flame Software" trên các chatroom trên mạng. Những người liên lạc với cậu chẳng hỏi tuổi, vì cậu có đầy đủ các chứng chỉ hợp lý nói qua điện thoại khá già dặn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ban đầu, Taylor chỉ tính giá 200 đôla/website, nhưng rồi cậu nhanh chóng nâng giá khi nhận ra rằng các đối thủ cạnh tranh đang lấy giá hàng nghìn đôla với dịch vụ tương tự.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Các hợp đồng thường được thực hiện bởi những người môi giới công nghệ, và khách hàng gửi séc qua bưu điện cho Taylor. "Khi tôi nhận được một tấm séc 3.800 đôla (từ một nhà bán lẻ vitamin và các thuốc bổ sung hợp pháp khác khác trên mạng), bố mẹ đã tưởng tôi đang bán ma túy", Taylor nhớ lại.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Taylor vượt qua ngưỡng doanh thu bảy chữ số ở tuổi 16 bằng cách kết hợp với cậu bạn Michael Stahl để xây dựng một trang web post các việc làm (người tìm việc, việc tìm người) cho học sinh trung học và sinh viên, ở địa chỉ GoFerretGo.com. Cặp đôi này không còn nhiều tiền để quảng cáo, nên họ "gửi e-mail tùm lum" tới các phóng viên địa phương và khu vực để thông báo về doanh nghiệp mới của mình. Thông tin được đồn thổi, và chẳng bao lâu, trang web của họ đã thu hút 30.000 lượt ghé thăm.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lại một lần nữa, Taylor bán "phá giá": chỉ lấy 38 đôla cho mỗi lần post việc làm, cho đến khi cậu nhận ra rằng Sprint, Citigroup và Pizza Hut sẵn sàng trả gấp 100 lần để tìm được các tài năng trẻ. Hai chàng trai này cuối cùng đã thuê luôn cả... thầy giáo dạy lịch sử cũ của mình. Lúc ở đỉnh cao, công ty này được định giá 3,5 triệu đôla.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bây giờ, ở tuổi 26, Taylor điều hành một công ty cổ phần đầu tư vào các doanh nghiệp xã hội. Anh cũng làm giám đốc điều hành cho City Capital, đầu tư vào các dự án tái sinh đô thị và các giếng dầu. Không chỉ thế, anh được mời thuyết trình khoảng 70 lần/năm, và được trả 8.000 đôla/lần.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lời khuyên cho các doanh nhân trẻ của anh là: "Kiên nhẫn, rồi bạn sẽ được đền đáp".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">2. Bắt đầu bằng những tấm thiệp</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1994, khi Cameron Johnson mới 9 tuổi, cậu đã khởi động màn kinh doanh đầu tiên ở nhà mình (bang Viginia): tự làm thiệp mời cho buổi tiệc mừng lễ hội của bố mẹ. Ở tuổi 11, Johnson đã tiết kiệm được vài ngàn đôla bằng cách bán thiệp. Cậu đặt tên cho công ty của mình là "Cheers and Tears" (Nụ cười và nước mắt).</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cameron Johnson</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Johnson không dừng lại ở đó. Ở tuổi 12, Johnson đưa co em gái của mình 100 đôla để mua trọn bộ sưu tập 30 con thú bông Ty Beanie Babies của cô bé. Sau đó, cậu doanh nhân nhỏ tuổi này nhanh chóng kiếm được gấp 10 lần số tiền đó bằng cách bán những búp bê bông này trên eBay.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thấy có tiềm năng, cậu liên hệ với hãng Ty và bắt đầu mua búp bê với giá buôn, với mục đích bán lại trên eBay và trên trang web Cheers and Tears của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chưa đầy một năm, Johnson đã gửi tiết kiệm được 50.000 đôla - số tiền vốn cho chuyến chu du tiếp theo của cậu - My EZ Mail - một dịch vụ gửi chuyển tiếp e-mail tới một tài khoản e-mail nhất định mà không tiết lộ thông tin cá nhân của người nhận. Cậu thuê một lập trình viên để thực hiện ý tưởng này, và trong vòng 2 năm, My EZ Mail đã đem lại 3.000 đôla/tháng từ tiền quảng cáo.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Như thế vẫn chưa xong việc của Johnson. Năm 1997, cậu kết hợp với hai doanh nhân teen khác là Aaron Greenspan và Tom Kho để tạo ra một công ty quảng cáo online - Surfingprise.com. Công ty này cung cấp những quảng cáo dạng cuốn trên đầu các trình duyệt web của người sử dụng. Những người download phần mềm này nhận được 20 xu/giờ để bù đắp cho sự bất tiện của việc chấp nhận có quảng cáo trên màn hình vi tính của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Các chàng trai trẻ này lại dùng chiến lược kim tự tháp để lan tỏa dịch vụ. Những người sử dụng giới thiệu được Surfingprise.com cho một khách hàng mới sẽ nhận được 10% thu nhập tính theo giờ của người mới đó.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhưng Johnson và công ty của mình không chỉ bán phần mềm - họ còn muốn có một phần từ doanh thu quảng cáo nữa. Giải pháp của họ: làm đối tác với những công ty như DoubleClick, L90 và Advertising.com để những công ty này có thể bán quảng cáo cho họ. Theo hợp đồng, những công ty trung gian kia sẽ nhận 30% của bất kỳ khoản thu nào từ quảng cáo bán được, còn ba chàng trai trẻ của chúng ta nhận 70%.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">"Lúc đó tôi 15 tuổi và đã nhận những tấm séc 300.000-400.000 đôla/tháng" - Johnson kể. Ở tuổi 19, cậu bán tên công y và phần mềm (nhưng không bán dữ liệu khách hàng, tất nhiên) cho một công ty không được tiết lộ tên. Johnson nói: "Trước khi tốt nghiệp trung học, thì tổng tài sản của tôi đã trị giá hơn 1 triệu đôla".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bây giờ, 24 tuổi, Johnson dành thời gian thuyết giảng về kinh doanh và chủ trì chương trình Beat The Boss của BBC. Anh cũng làm việc với vai trò chuyên gia kinh doanh trên một series của kênh Animal Planet từ tháng 5/2009. "Cứ lao mình ra" - Johnson khuyên - "Đừng sợ bị từ chối. Đừng sợ hỏi bất kỳ điều gì".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">3.Bắt đầu bằng công ty mạng xã hội</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1999, Adam Hildreth ở West Yorkshire (Anh) bước chân vào thế giới kinh doanh ở tuổi 14, bằng cách bắt đầu một công ty mạng xã hội tên là Dubit Limited.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những tên tuổi lớn như Coca-Cola sử dụng các thành viên của website này làm những nhóm tập trung để giúp tiếp thị sản phẩm của họ tới người tiêu dùng trẻ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Adam Hildreth</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hildreth làm giám đốc quản lý của công ty trong gần 4 năm, dẫn dắt Dubit trở thành web-site được teen ghé thăm nhiều nhất nước Anh. Hildreth, lúc đó 19 tuổi, cũng trở thành một trong 20 teen giàu có nhất nước Anh, với tổng tài sản ước tính khoảng 3,7 triệu đôla.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 2005, Hidreth thành lập một doanh nghiệp khác, phát triển phần mềm để bảo vệ trẻ em khỏi những kẻ xấu trên mạng. Theo một nghiên cứu mới đây của ĐH Cambridge, thì phần mềm của Crisp - tên công ty của Hildreth - có hiệu quả tới 98,4% trong việc phát hiện ra những cuộc hội thoại có khả năng nguy hiểm trên mạng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những người trẻ này có thể khác nhau về nền tảng giáo dục, về điểm khởi đầu... Nhưng có một sợi chỉ chung xuyên suốt trong cách làm việc của họ: họ có động lực kỳ lạ để biến ý tưởng thành hiện thực.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo SinhVien)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-81991673104528962052009-07-19T15:22:00.000+07:002009-07-19T15:23:58.553+07:00Những tỷ phú ẩn danh<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Họ là những người rất ít khi xuất hiện, cho dù đang sở hữu những công ty, tập đoàn khổng lồ với những sản phẩm nổi tiếng khắp thế giới. Họ có tài sản hàng tỷ USD và đều là thành viên không tầm thường của CLB những người giàu nhất thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi nói đến những người giàu nhất thế giới, cái tên Riley Bechtel có thể chẳng gợi lên điều gì. Nhưng thực tế thì người đàn ông có phần "bí hiểm" này đang sở hữu tài sản khoảng 5,5 tỷ USD, theo thống kê mới nhất của tạp chí Forbes, nhiều hơn cả những tên tuổi vốn "hoành tráng" lâu nay như ông chủ của Yankees, George Steinbrenner III, nữ hoàng truyền hình Oprah Winfrey hay đạo diễn lừng danh Steven Spielberg. Ông là người đứng đầu Tập đoàn công nghiệp Titan Bechtel Corp., tập đoàn tư nhân lớn thứ bảy ở Mỹ, với doanh số bán hàng hằng năm khoảng 27 tỷ USD. Gia đình của ông đã có bốn thế hệ điều hành tập đoàn này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Take Kjeld Kirk Kristiansen sẽ rất thân quen nếu bạn từng say mê với trò chơi lắp ghép khi còn nhỏ, hẳn bạn đã một lần được nghe đến công ty của gia đình ông. Ông nội của Kristiansen chính là người sáng lập ra công ty đồ chơi xếp hình nổi tiếng Lego của Đan Mạch năm 1932. Từ đó đến nay, các thành viên trong gia đình vẫn tiếp tục duy trì công việc kinh doanh. Ngày nay, mọi người gọi họ là gia đình Lego và công ty là nhà sản xuất đồ chơi lớn thứ 6 thế giới tính theo lượng tiêu thụ. Thành công của công ty đã đem lại cho Kristiansen khoản tài sản cá nhân khổng lồ, khoảng 6,5 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Một cái tên khác cũng khá xa lạ nhưng ông chính là người đã tạo nên hàng tỷ sản phẩm nổi tiếng thế giới: Jorge Paulo Lemann. Cựu vận động viên quần vợt này giờ hiện là cổ đông chính của hãng đồ uống lớn nhất thế giới, InBev.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1989, Lemann đầu tư thành công trong lĩnh vực ngân hàng nhưng rồi ông và một đối tác đã mua lại cổ phần trong công ty bia lớn nhất nước Bỉ. Giờ đây, sản phẩm bia của ông như Budweiser, Stella Artois, Beck"s và Michelob đều rất nổi tiếng. Nhờ những thành công của gia đình ông trong thế giới bia, tài sản của ông ước tính khoảng 5,8 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">David Sun hay John Tu dường như cũng không mấy khi được nhắc tới. Nhưng tổng tài sản hiện nay của họ vào khoảng 8 tỷ USD. Và họ là đồng sáng lập của Tập đoàn Công nghệ Kingston. Đây là công ty tư nhân đứng ở vị trí thứ 79 tại Mỹ, tính trên doanh số bán hàng mỗi năm, khoảng 4 tỷ USD. Vì bất kỳ lúc nào bạn mua điện thoại di động, camera hay các thiết bị MP3, đều phải sử dụng những sản phẩm thẻ nhớ của Sun và Tu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau đây là 10 tỷ phú ít được nhắc đến nhất trên thế giới:</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Eliodoro Matte, sống tại Santiago (Chile), với tài sản 7,9 tỷ USD. Tập đoàn Empresas CMPC của ông đang nắm giữ hàng triệu ha rừng thông và bạch đàn tại Chile và Argentina. Ông cũng tham gia điều hành hoạt động của trường ĐH Chicago và có cổ phần trong các công ty về viễn thông và ngân hàng</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Reinhold Wurth, người Đức, đang sở hữu tài sản 7,7 tỷ USD. Tiếp quản một công ty nhỏ về linh kiện tàu biển từ cha khi mới 19 tuổi. Ngày nay, Wurth Group có doanh thu 12,5 tỷ USD. Công ty cũng đầu tư vào ngân hàng và năng lượng. Con gái ông là Bettina đã tiếp quản công ty kể từ năm ngoái. Wurth có bằng lái máy bay, thích cưỡi xe Harley-Davidson và có một bộ sưu tập lớn các tác phẩm nghệ thuật.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Americo Amorim, sở hữu 7 tỷ USD, đang sống ở Grijo (Bồ Đào Nha), là ông hoàng của các loại nắp chai. Ông đã có công biến một nhà máy sản xuất nắp chai nhỏ do ông nội sáng lập năm 1870 thành một Tập đoàn lớn nhất thế giới, Corticeira Amorim. Hiện ông còn đầu tư cả bất động sản và du lịch, tài chính, ngân hàng. Không còn tham gia vào hoạt động kinh doanh, nhưng ông vẫn là người nắm quyền sở hữu 50%. Ông đang sở hữu những khu đất ở phía nam Brazil để chuẩn bị cho các kế hoạch phát triển du lịch.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sammy Ofer, đang sống tại Tel Aviv (Israel) sở hữu tài sản 6,7 tỷ USD. Ông sinh ra trong một gia đình người Israel nhưng có nguồn gốc Romania. Hầu như ông không bao giờ xuất hiện trước báo chí. Nhưng mọi người biết đến ông là thành viên trong gia đình hiện điều hành một hãng vận tải đường biển khổng lồ. Ngoài ra, ông còn tham gia đầu tư vào lĩnh vực ngân hàng và bất động sản. Gia đình ông cũng có cổ phần trong Royal Caribbean, hãng vận tải đường biển lớn thứ hai thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Kjeld Kirk Kristiansen, tài sản 6,5 tỷ USD, đang sống ở Billund (Đan Mạch), là cháu trai của người sáng lập ra hãng đồ chơi xếp hình nổi tiếng - Lego. Ông đã tham gia vào hoạt động điều hành công ty trong 25 năm và mới nghỉ ngơi từ 2004. Tuy nhiên, hiện ông vẫn là Phó chủ tịch Hội đồng Quản trị của Công ty. Lego hiện được coi là hãng sản xuất đồ chơi đứng thứ 6 thế giới, với doanh số 1,5 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Jorge Paulo Lemann sở hữu tài sản 5,8 tỷ USD, đang sống ở Sao Paulo (Brazil). Tỷ phú từng hoạt động trong lĩnh vực ngân hàng này lại đang say mê với những loại bia do chính các công ty của ông làm ra như Budweiser, Stella Artois, Beck"s & Michelo. Thành công đầu tiên của ông là đầu tư tại ngân hàng Banco Garantia, do ông sáng lập năm 1971 và năm 1998 bán cho Credit Suisse First Boston với giá 675 triệu USD. Ông đã hợp tác với chính người từng cùng ông đầu tư trong lĩnh vực ngân hàng để cho ra đời công ty sản xuất bia đầu tiên, tại Bỉ. Ông còn là một vận động viên tennis và từng chơi tại giải Grand Slam danh giá nhất thế giới, Wimbledon.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Riley Bechtel, đang sở hữu tài sản 5,5 tỷ USD, hiện sống tại San Francisco, California (Mỹ), là người đứng đầu tập đoàn công nghiệp đã tồn tại qua 4 thế hệ Bechtel Corp.. Riley bắt đầu công việc của một thợ máy từ năm 14 tuổi nhờ vài công việc làm thêm. Năm 1990, ông ở thành Giám đốc điều hành kiêm Chủ tịch Tập đoàn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">David Sun, tài sản 4 tỷ USD, hiện sống tại quận Cam, bang California (Mỹ). Sun rời Đài Loan đến Mỹ từ năm 1977, làm kỹ sư chính cho Alpha Micro. Ông cùng với John Tu là đồng sáng lập Tập đoàn công nghệ Kingston năm 1987.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">John Tu, tổng tài sản 4 tỷ USD, đang sinh sống tại thành phố Los Angeles, bang California (Mỹ). Ông theo học ngành kỹ thuật ddienj tại Đức sau khi gia đình rời khỏi Trung Quốc năm 1949. Cùng với David Sun, ông cũng là người sáng lập ra Kingston Technology năm 1987.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Aliko Dangote, tổng tài sản trị giá 3,3 tỷ USD, đang sống ở Lagos (Nigeria) được coi là tỷ phú đầu tiên của quốc gia châu Phi này. Aliko Dangote bắt đầu được chú ý khi công ty chế biến đường của ông lên sàn chứng khoán Nigeria năm ngoái. Ông khởi nghiệp kinh doanh từ năm 21 tuổi, với nguồn vốn nhỏ mượn từ chú ruột. Sau này, ông đã xây dựng Tập đoàn Dangote Group của riêng mình và đầu tư, mở rộng kinh doanh ở các lĩnh vực sản xuất thực phẩm như đường, bột mỳ, muối, sau đó là xi măng, dệt may, bất động sản và dầu mỏ. Ông có mối quan hệ rất khăng khít với cựu tổng thống Nigeria là Olusegun Obasanjo.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo VnExpress)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-43954045121642181162009-07-19T15:20:00.000+07:002009-07-19T15:22:13.494+07:00Tỷ phú Pháp Bernard Tapie: "Kẻ phiêu lưu lớn nhất cuối thế kỷ XX”<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Đúng vào thời điểm thế giới dường như đang bị chìm sâu hơn vào cuộc khủng hoảng tài chính kinh tế, ngôi sao chiếu mệnh của tỉ phú Pháp Bernard Tapie lại bừng sáng – con người từng trải qua đủ cảnh thăng trầm trong sự nghiệp đang tìm kiếm cơ hội phát quang trong những khó khăn chung.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thua keo này bày keo khác, kể cả nhà giam hay nguy cơ cận kề phá sản đều đã không thể bẻ gãy ý chí vươn lên của doanh nhân khét tiếng này. Mùa hè năm 2009, Tapie lại buộc các phương tiện thông tin đại chúng chú ý khi ông trở về với những công việc lớn như bá tước Monte Cristo tràn trề khát vọng rửa hận.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thị trường chứng khoán Paris trong thời gian này dường như đã sáng rực lên nhờ những phi vụ làm ăn của ông.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo tạp chí Nga Itogi, ông Bernard Tapie được đánh giá như một trong những nhân vật đa sắc và hấp dẫn nhất của thương trường châu Âu. Chính phủ Pháp vừa quyết định không bãi bỏ quyết định của toà án trọng tài tư nhân về vụ việc của Tapie và đồng ý bồi thường cho doanh nhân kiêm chính trị gia này 285 triệu euro.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với “phần thưởng” đó, ông Tapie người từng được mệnh danh là “kẻ phiêu lưu lớn nhất cuối thế kỷ XX”, hoàn toàn có thể trở lại đội ngũ những người giàu nhất “lục địa cũ”.</span><span style="font-weight: bold;"></span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm gì cũng được</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cái họ Tapie trong tiếng Pháp đồng âm với từ “tapis” (cái thảm). Điều này từng được các phương tiện thông tin đại chúng tận dụng không chỉ một lần khi viết về Tapie. Doanh nhân này được các phóng viên miêu tả như kẻ bay trên “thảm bay” cổ tích, vùn vụt tới làm náo động cả thương trường “nền cộng hoà đệ ngũ” và tiện thể cả chính trường lẫn thế giới thể thao.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thực tế đã chứng minh, Bernard Tapie đã có lúc giống như một viên đạn thần công, có thể khoan thủng bất cứ bức tường nào. Tai hoạ chỉ ở chỗ: nhiều khi ông đã không biết dừng lại đúng lúc. Lẽ đời, muốn thành đạt chỉ cần ở đúng nơi vào đúng lúc. Bernard Tapie bắt đầu giai đoạn trưởng thành vào đúng cái gọi là “thời đại FranCois Mitterand”, làm vỡ tan tành những định kiến đẳng cấp và củng cố trong lòng “nước Pháp dịu dàng” quyền lực của kim tiền. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tự bản thân Tapie đã biết chọn cho mình đúng chỗ giữa cái xã hội mang hơi hướng dân chủ xã hội của người Pháp lúc đó. Ông Tapie là con trai của những người Tây Ban Nha nhập cư, sinh năm 1943 trong quận 12 bình dân của Paris.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với thành phần xuất thân này, lại chỉ có kết quả bình thường trong trường trung học, Tapie dĩ nhiên là đã không thể mong lọt được vào những trường đại học danh giá ở Paris nên đành phải đi học nghề kỹ sư điện. Tuy nhiên, ngay từ khi đó, chàng trai trẻ nhiều tham vọng đã say mê một nguồn điện khác…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những năm 60 của thế kỷ XX ở nước Pháp đã sản sinh ra hàng loạt những thần tượng mới của giới trẻ: trong những giai điệu nóng bỏng nhập từ bên kia Đại Tây Dương vào nhảy múa la hét ầm ĩ là những Johnny Halliday, Sylvie Vartan, Richard Anthony… Và Bernard Tapie, chưa bao giờ bị mặc cảm về sự kém cỏi của cá nhân mình, đã tràn trề quyết tâm trở thành một trong số những thần tượng của thế hệ mới. Và Tapie đã ghi âm một đĩa hát với những ca khúc ăn khách của giai đoạn lãng mạn ấy, trong đó có cả bài hát cực kỳ phổ cập của Luck Plamondon và Michel Berger trích từ vở Opera rock “Starmania”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Giờ đây, khi nửa thế kỷ đã trôi qua, đĩa hát đấyđã trở nên rõ ràng hơn thông điệp, hay nói đúng hơn, cả một chương trình hành động, từ đĩa hát ấy: “Tôi rất muốn biểu diễn tiết mục chết người dưới vòm rạp xiếc. Tôi rất muốn bước ra sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội mà vẫn được sống như một người tự do chủ nghĩa hay một triệu phú dọc ngang nào biết trên đầu có ai”.</span><span style="font-weight: bold;"></span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tên gọi của đĩa hát cũng mang tính tuyên ngôn: “Hoài khúc của doanh nhân”. Thực tế cho thấy, Bernard Tapie đã không chỉ trở thành một doanh nhân mà thật ra là một nghệ sĩ xiếc trong kinh doanh theo đúng nghĩa đen của từ này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cái đĩa hát mà trên bìa của nó in hình Tapie trong vai một tay đua ôtô, đã bị ế hàng. Thế là chàng trai đã buộc phải đi làm những việc ít mang tính sáng tạo hơn: đứng bên quầy bán máy thu hình. Khi đó, máy thu hình giá rất cao và các khách hàng Pháp không dễ dàng nới hầu bao để mua.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Và chàng trai trẻ đã nảy ra sáng kiến: chở máy thu hình trên một chiếc xe nhỏ tới từng nhà một ở vùng ngoại ô Paris mời, không phải mua – làm thế thì tầm thường quá – nhận lấy máy thu hình không mất tiền trong một hai tuần dường như để tham gia vào một cuộc thăm dò xã hội nào đó với lý do là hãng sản xuất ra chúng cần biết ý kiến của khán giả về chất lượng các chương trình truyền hình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Dĩ nhiên là thử rồi thích, đại đa số những người mượn tạm các máy thu hình đó không muốn chia tay với chúng và đã rút tiền ra trả cho chàng trai láu lỉnh. Máy thu hình đã được Tapie bán chạy như tôm tươi. Và chỉ sau một năm, ăn nên làm ra, Tapie đã trở thành chủ nhân của chính cửa hàng mà trước đó, ông đã là người làm thuê. Sự nghiệp tỉ phú của ông đã bắt đầu như thế.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Phóng viên tạp chí Nga Itogi kể: Cuối những năm 90 của thế kỷ trước, giai đoạn vàng son của Tapie, tỉ phú Pháp đã tâm sự với nhà báo rằng: “Điều quan trọng không phải là có mặt mà là làm ra vẻ có mặt”. Nhận xét về nhà văn ăn khách Paul – Loup Sulizer, tác giả của những best-seller về tài chính, Tapie nói: “Ai cũng biết có những người viết thuê cho Sulitzer. Nhưng thế thì đã sao? Một nhà văn giỏi có thể thậm chí không cần biết nội dung các cuốn sách mang tên tác giả là mình, nhưng chắc chắn phải cần biết bán sách cho chạy. Thế này nhé, mới đây có người mời tôi mua một tờ báo. Tôi cần tờ báo làm gì nếu tôi có thể mua nhà báo rẻ hơn! Người ta bây giờ tự đến tìm tôi vì tôi đã trở thành thương hiệu!”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi đó Tapie đang làm chủ Công ty Bernard Tapie Finances (BTF) với trụ sở đặt ở đại lộ Elysee. Cái đặc biệt của BTF là ở chỗ, nó với giá tượng trưng (đôi khi chỉ là 1 quan) sẵn sàng mua bất cứ một doanh nghiệp đang bên bờ vực phá sản nào để rồi sau đó bán lại chúng cho các chủ nhân ông khác. Công nghệ có vẻ như không phức tạp, nhưng luôn đòi hỏi sự khéo léo khôn cùng. Trước tiên, Tapie yêu cầu công ty mà ông định mua phải sa thải toàn bộ nhân viên – không có lý do gì mà lại đối mặt với các công đoàn hay Bộ lao động.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tiếp theo, ông sẽ tìm cách giúp cho công ty làm ăn có lãi, thường là chỉ trên giấy tờ. Rồi ông bán nó đi và thu lãi về… Bằng cách này, Tapie đã bán được Công ty Leclanche/Wonder (chuyên sản xuất pin) với số tiền là 470 triệu quan, Công ty Donnay (làm vợt tennis) với số tiền lãi 100 triệu quan, công ty làm các thực phẩm sạch La Vie Claire, các công ty Teraillon, Manufrance, Look Cycle (lời tới 260 triệu quan)… Mỗi một phi vụ mua đi bán lại của Tapie đều diễn ra kèm theo những chuyện ầm ĩ.</span><br /> <br /><span style="font-weight: bold;">Thí dụ, dưới nhãn hiệu La Vie Claire đã xuất hiện một trong những đội đua xe đạp hay nhất của giải de France mà đứng đầu là những vận động viên lừng danh Bernard Hinault và Greg Le Mond. Vị Tổng thống của đảng xã hội FranCois Mittenrand, mơ ước lập ra một đội ngũ doanh nhân đối lập với các ông hoàng doanh nghiệp than và thép của tướng De Gaulle đã cung cấp nhiều đặc quyền cho thế hệ các doanh nhân thiên tả mới mà Bernard Tapie là đại diện với vóc người cao lớn, nước da luôn cháy nắng và rất lợi khẩu.</span><span style="font-weight: bold;"></span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bảo lãnh chắc chắn cho các thương vụ của ông Tapie là ngân hàng Crédit Lynnais, khi đó còn nằm dưới quyền quản lý của nhà nước. Tonton (ông bác, danh từ mà người Pháp dùng để gọi Tổng thống Mitterand một cách thân mật) rất chiều chuộng những người mà ông yêu thích và Tapie là một trong số đó: “Nếu muốn thành đạt, hãy dệt cho đời mình nhiều huyền thoại” – đó là khẩu hiệu của Tapie.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trước mặt khách, bao giờ ông cũng có phong cách diễn rất bắt mắt: tư thế đàng hoàng, phì phèo xì gà, thỉnh thoảng chiêu một chụm cônhắc ngon lành. Ông khoe: “Tôi ngày nào cũng nghĩ ra được một ý tưởng thiên tài… Có lần, những người Australia tới chỗ tôi. Họ bảo: nước tôi thu hoạch nho tuyệt vời. Nhưng nấu rượu thì lại bị chua… Tôi mới bảo họ: hãy nghĩ cách gì đó độc đáo đi! Hãy làm dầu thực vật từ hạt nho. Và thế là họ đã làm theo lời khuyên của tôi và bây giờ thì họ đã nhấn chìm châu Âu bằng dầu hạt nho của mình. Nhờ tôi mà họ mới được thế!…”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khiêm tốn là một đức tính xa lạ với Tapie. Tất cả các tác giả viết tiểu sử của Tapie đều nhất loạt khẳng định rằng, bản quyền của ông trong lĩnh vực dầu hạt nho chỉ là một điều giả tưởng! Nhưng cũng có không ít điều mà ông Tapie khoe là sự thật, thí dụ như vụ mua Hãng Adidas. “Trước khi mua Adidas, tôi là triệu phú. Sau khi mua nó, tôi là tỉ phú” - Tapie khoe. Quả thực đó là một thương vụ đầy hấp dẫn. Năm 1987, sau khi Horst Dassler, con trai của người sáng lập ra Adidas, qua đời, công ty này đã được bán cho người Pháp với giá tương đối rẻ: 390 triệu USD. Phần lớn số tiền này là do các khoản vay của các ngân hàng nhà nước Pháp. Tapie hứa hẹn sẽ đổ vào Adidas ít nhất là 100 triệu USD nhưng ông đã không vội làm việc này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1993, theo yêu cầu của Tapie, ngân hàng Crédit Lyonnais bắt đầu đi tìm người mua lại Adidas. Và tìm thấy trong ngân hàng con của mình: Socite de Banque Occidentale. Tapie nhận được số tiền mà ông yêu cầu và sau mọi thanh toán “ân oán giang hồ” đã thu được món lời cho BTF lên tới 320 triệu euro, nếu đổi thành tiền hiện nay.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tuy nhiên, hai năm sau, khi Socite de Banque Occidentale bán Adidas cho tỉ phú Pháp Robert – Louis Dreyfus với giá cao gấp đôi lúc mua (710 triệu euro) thì Tapie lại tỏ ra công phẫn, coi như mình bị qua mặt. Thực ra, Socite de Banque Occidentale đã làm theo cái cách mà ông Tapie vẫn làm… Thế nhưng, Tapie đã lớn tiếng đòi được đền bù vì coi mình bị lừa nên cuối cùng, ông đã được chính phủ Pháp trả cho 285 triệu euro để giờ đây ông lại bắt đầu đoạn đời mới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông vua bóng đá</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong trí nhớ của hậu thế, có lẽ ông Tapie sẽ không chỉ hiện lên như một doanh nhân khôn khéo và thành đạt. Trước câu hỏi: “Ông Tapie là ai?”, có lẽ phải già nửa số người Pháp sẽ đáp: “Đó là người lập nên câu lạc bộ bóng đá Olypique de Marseille”. Quả thực, sau khi trở thành chủ nhân ông của đội bóng chỉ trong một thời gian ngắn, ông đã biến nó thành một tên tuổi có hạng trong làng túc cầu châu Âu. Ông đã dồn vào đó không chỉ 35 triệu USD và cả trái tim mình. Chính nhờ ông mà ở Marseille đã có mặt những ngôi sao sân cỏ như Jean-Pierre Papin, Eric Cantona, Didier Deschamps, Marcel Desailly, Chris Waddle, Fabyen Bartez, Abedi Pelé…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong giai đoạn từ năm 1989 tới năm 1992, đội bóng của Marseille đã liên tục vô địch nước Pháp và năm 1993, đã đoạt cúp vô địch châu Âu trước cả đội Milano, làm cả nước Pháp cuồng nhiệt… Và Tapie trong lòng người hâm mộ đã trở thành nhà tổ chức chính của vinh dự này. Tuy nhiên, sau đó đã xảy ra vụ tai tiếng mua chuộc đối thủ và cảnh sát đã phát hiện ra cả một hệ thống tinh vi do Tapie lập ra để mang về thêm chiến thắng cho đội bóng của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Và dù rất hùng biện nhưng Tapie đã không thể xoá tội của mình và sau này, đành biện hộ: “Tôi gian dối nhưng với những động cơ trong sáng!”. Rốt cuộc là Tapie phải nộp phạt 200 nghìn quan và vào tù 8 tháng, còn đội Marseille đã bị tước danh hiệu vô địch và bị đẩy xuống hạng hai!</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau vụ việc này, đế chế của Tapie đã bị sụp đổ trong giây lát như lâu đài trên cát. Năm 1994, vợ chồng ông đã phải tuyên bố phá sản và bán đi các của nả có được. Hoạ vô đơn chí, khi bán du thuyền 74 mét Forcea,Tapie đã bị buộc tội trốn thuế và phải vào tù 6 tháng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không nhụt chí, hết hạn tù, Tapie chuyển sang nghề diễn viên và rất thành công trong vai viên cẩm ở một bộ phim truyền hình nhiều tập ăn khách…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hiện nay, nhận được từ nhà nước Pháp 300 nghìn euro, Bernard Tapie dự định sẽ mua công ty du lịch Club Mediterranee. Ông tự tin “Tên họ tôi là cơ sở thành công. Tôi đủ đồng minh để làm một cuộc cách mạng nữa!”. Chúng ta hãy chờ xem…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo ANTG)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-47565964092956673852009-07-19T15:16:00.001+07:002009-07-19T15:18:28.654+07:008 tỷ phú thời trang giàu nhất thế giới<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Những ông trùm ngành thời trang chính là người quyết định chúng ta sẽ mặc gì, mua ở đâu và loại túi, giày nào nên đi cùng cho phù hợp. Tài sản của họ, theo thống kê mới nhất, vẫn tiếp tục tăng đều đặn trong suy thoái.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">1. Bernard Arnault - Công ty LVMH</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo thống kê do Forbes công bố hôm 16/7, người giàu nhất ngành thời trang, và cũng đứng đầu nước Pháp là Bernard Arnault, ông chủ của những thương hiệu nổi tiếng nhất thế giới. Với tài sản ròng đạt 16,5 tỷ USD vào tháng 3/2009, ông vẫn tiếp tục giàu lên vượt bậc vào tháng 7. Giá trị cổ phiếu hãng LVMH của Arnault đã tăng giá 30% kể từ tháng 3 đến nay.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khối tài sản 16,5 tỷ USD hiện nay của Bernard Arnault được tạo ra từ 15 triệu USD vốn khởi nghiệp ban đầu. Hiện nay, cả con trai Antoine và con gái Delphine của Arnault đều ngồi trong ban quản trị LVMH.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Arnault bắt đầu xây dựng sự nghiệp thời trang vào năm 1985 khi dùng 15 triệu USD bố cho để mua hãng Christian Dior. Cho đến nay, trong tay ông có đến 7 nhãn hiệu xa xỉ bậc nhất thế giới, trong đó có Louis Vuitton, Moet Hennensy, Dom Perignon, Fendi Tag Heuer. Ông cũng đã mua lại Princess Yachts, một trong những nhà sản xuất du thuyền sang trọng lâu đời nhất của nước Anh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">2. Philip Knight - Hãng quần áo thể thao Nike</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đồng sáng lập thương hiệu Nike, Philip Knight, hiện có trong tay 8,2 tỷ USD sau khi cổ phiếu của công ty thời trang thể thao tăng giá 35% kể từ tháng 3/2009.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Từng là ngôi sao đường chạy tại Đại học Oregon, Philip Knight đã hợp tác với huấn luyện viên của mình để thành lập công ty giày vào năm 1964. Ngày nay, Nike là nhà sản xuất quần áo thể thao lớn nhất thế giới, với doanh thu 18,6 tỷ USD trong năm tài chính 2008.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau 45 năm thành lập, Nike ngày nay trở thành nhà sản xuất quần áo thể thao lớn nhất thế giới. Bất chấp doanh thu bị suy giảm do người tiêu dùng thắt lưng buộc bụng, Nike vẫn chi 565 triệu USD để mua lại hãng thời trang thể thao Umbro.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">3. Francois Pinault và gia đình - Công ty PPR</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cũng từ nước Pháp, tỷ phú Francois Pinault có trong tay 7,6 tỷ USD tính đến tháng 3/2009. Kể từ đó đến nay, cổ phần của ông tau PDR, công ty sở hữu nhãn hiệu Gucci, Yves Saint Laurent và Bottega Veneta, đã tăng giá 30%.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là cổ đông chính của tập đoàn hàng xa xỉ PPR (trước đây có tên gọi Pinault-Printemps-Redoute, Francois Pinault và gia đình hiện có trong tay 7,6 tỷ USD. PPR sở hữu những thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, bao gồm Gucci, Yves Saint Laurent và Puma. Bên cạnh đó, PPR cũng có những nhãn hiệu giá vừa phải khác như Lerner và Chadwick's. Bên cạnh việc đầu tư vào PPR, Pinault còn sở hữu nhãn hiệu rượu Chateau Latour ra đời từ năm 1331. Nhà đấu giá nổi tiếng thế giới Christie's cũng nằm trong tay ông</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">4. Nhà Fisher - Hãng thời trang Gap</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hai vợ chồng Doris và Donald Fisher mở một cửa hiệu bán quần jeans và đĩa nhạc nhỏ mang tên Gap tại San Francisco vào năm 1969, lập công ty vào năm 1976 và ngày nay là một trong những hãng thời trang giá mềm nổi tiếng nhất thế giới. Tài sản ròng của nhà Fisher hiện đạt 4,9 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">5. Ralph Lauren - Công ty Polo Ralph Lauren</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau khi tốt nghiệp trường kinh doanh, Ralph Lauren khởi nghiệp bằng nghề thiết kế cà vạt cho Beau Brummel hồi 1967. Cũng năm đó, ông sáng lập ra Công ty Polo Ralph Lauren với số vốn ban đầu chỉ 50.000 USD. Đến năm 1994, 28% cổ phần ông bán cho Ngân hàng Goldman Sachs có giá 138 triệu USD. Ngày nay, Polo Ralph Laurenin sản xuất quần áo, va ly, nước hoa cho và vừa mới ra mắt nhãn hiệu đồng hồ với sự hợp tác cùng hãng Compagnie Financiere Richemont. Ralph Lauren hiện có trong tay 3 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">6. James Jannard - Công ty Oakley</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là người sáng lập ra hãng kính mắt xa xỉ Oakley, James Jannard hiện có trong tay 2,2 tỷ USD và có lòng đam mê lớn với lĩnh vực sản xuất phim, ảnh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vào năm 205, ông sáng lập ra Công ty Red Digital Cinema, hãng đầu tiên giới thiệu thiết bị quay camera kỹ thuật số chuẩn HD giá mềm. Mỗi camera chuẩn HD của Red One được bán với giá chỉ 17.500 USD. Những đạo diễn hàng đầu của Hollywood hiện nay như Peter Jackson (Phim Chúa nhẫn), Steven Soderbergh (seri phim về Băng cướp thế kỷ Ocean) đều dùng thiết bị của Red Digital. Sau 32 năm phát triển các kỹ thuật kính mắt, ngày nay một số loại kính mắt của Oakley có thể chống đạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">7. Leslie Wexner - Limited Brands</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Leslie Wexner bỏ học trường luật bang Ohio để khởi nghiệp bán quần áo thể thao cho phái nữ vào năm 1963, với số vốn vỏn vẹn 5.000 USD vay mượn. Công ty Limited Brands niêm yết vào năm 1969. Ngày nay, Limited Brands sở hữu những nhãn hiệu nổi tiếng như Victoria's Secret, Bath & Body Works, C.O. Bigelow, La Senza, White Barn Candle và Henri Bendel. Hiện Leslie Wexner có trong tay 1,7 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">8. Jim Davis và gia đình - New Balance</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Công ty New Balance Arch sáng lập vào năm 1906 với mục đích ban đầu là chỉnh hình chấn thương chân. Đến năm 1972, Jim Davis mua lại công ty, sản xuất sản phẩm cho vận động viên chạy. Ngoài ra, công ty còn sản xuất dụng cụ cho các môn như bóng đá, hokey.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo Forbes)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-85633670699115352522009-07-19T15:14:00.000+07:002009-07-19T15:16:21.660+07:00Jeff Bezos Cha đẻ của Amazon.com<div style="text-align: justify;"> <span style="font-weight: bold;">“Những người tiên phong thật sự không ngừng nghỉ sau một khám phá hoặc một sự đổi mới. Họ bị thôi thúc tin vào những thành tựu của họ và cùng chúng đến những biên giới mới. Jeff Bezos, 45 tuổi, người sáng lập Amazon.com là một ví dụ tuyệt vời về một trong những người tiên phong không bao giờ biết thỏa mãn về kinh doanh và công nghệ”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những lời trên đây là của “vua” phần mềm Bill Gates khen ngợi Jeff Bezos trên Time số tháng 5 vừa qua, khi ông chủ của Amazon.com được tạp chí này xếp vào 100 người ảnh hưởng nhất thế giới. Và không phải đến bây giờ Jeff mới được vinh danh. Cách nay 10 năm – 1999, ông đã được Time bình chọn là Nhân vật của năm. Jeff là người đặc biệt: Ông tự hào khi được bình chọn là người của năm, hãnh diện khi tốt nghiệp xuất sắc trường phổ thông và tự hào khoe mình chưa bao giờ đến Amazon, Nam Mỹ. Ông mua 10 ngàn cuốn sách/tháng, nhưng chỉ đọc 3 cuốn. “Con đẻ” của ông – cửa hàng bán hàng trên mạng internet – Amazon.com, luôn đứng trong tốp website có lượng truy cập cao nhất, còn trong vòng 10 năm qua, Jeff Bezos luôn được Forbes bình chọn trong tốp 500 người giàu nhất thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đi tìm những cái mới</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Jeff Bezos sinh ngày 12.1.1964 tại Albuquerque, bang New Mexico, Mỹ. Người ta kể lại rằng, ngay từ nhỏ Jeff Bezos đã có óc sáng tạo. Cậu bé Jeff rất thích chiếc kính vạn hoa, cấu tạo bằng nhiều mảnh kính màu mà nếu nhìn vào trong đó các hình dạng luôn biến đổi. Tuy nhiên do chiếc kính có giá 20 USD, nên người mẹ không cho Jeff tiền để mua. Cậu bé nhanh chóng nhận ra rằng, có thể tự làm chiếc kính đó và cậu đã mày mò, mua các vật liệu rẻ, rồi lắp thành công chiếc kính hằng mơ ước.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tốt nghiệp xuất sắc bậc phổ thông, lại có niềm say mê khoa học, Jeff Bezos vào học khoa Tin học, Đại học tổng hợp Princeton. Ngay sau khi nhận bằng cử nhân, Jeff Bezos từ chối lời mời của các hãng như Intel, Bell Labs và Andersen Consulting. Chàng trai trẻ vào làm việc tại hãng IT Fitel, chuyên hỗ trợ các nhà đầu tư mua bán cổ phiếu bằng sự chênh lệch giá của một loại cổ phiếu nhưng được lưu hành tại nhiều nước.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm tại Fitel được 2 năm, Jeff nhận thấy hãng này khó có thể phát triển đến đẳng cấp quốc tế. Chàng trai chuyển qua làm việc cho ngân hàng Bankers Trust với mức lương và vị trí không tồi. Tuy nhiên, cuối cùng Jeff cũng rời ngân hàng này khi cho đó là nơi mình không thể phát huy hết khả năng. Đi tìm công việc mới với những ý tưởng mới, Jeff tuyên bố chẳng có lý do gì để quay lại với lĩnh vực tài chính. Song “ghét của nào trời trao của ấy”. Chính hãng đầu tư tài chính danh tiếng D.E.Shaw – do Giáo sư, tiến sĩ tin học Shaw sáng lập lại mời Jeff vào làm việc. Sau này Shaw nhớ lại Jeff Bezos và nói rằng, đó là con người đặc biệt, cả hai bán cầu não đều phát triển hoàn hảo. Shaw nói: “Anh ta là người viết chương trình phần mềm cực giỏi, rất dễ dàng nắm bắt chi tiết nguyên lý hoạt động của bất kỳ phần mềm nào, ở bất kỳ cấp độ nào. Nhưng Jeff là con người năng động, anh ta luôn muốn và có khả năng sáng tạo cái mới. Có như thế anh mới thấy thỏa mãn”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong 4 năm làm tại D.E.Shaw, Jeff thăng tiến nhanh chóng khi làm phó chủ tịch thứ nhất của hãng này. Tại đây, chàng trai làm quen với McKinsey, cựu sinh viên của Đại học tổng hợp Princeton và là người vợ tương lai của ông. Với nhiều người, có một sự nghiệp lúc còn trẻ như Jeff là quá hoàn hảo và đáng mơ ước. Tuy nhiên, trong một ngày đẹp trời, Jeff Bezos đã rũ bỏ tất cả để khai mở thế giới của riêng mình tại internet.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Biệt tài nhìn xa trông rộng</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1999 có rất nhiều hãng kinh doanh internet ra đời, giống như nấm mọc sau mưa. Phần lớn trong số này đều phát triển tốt. Trong năm này, thông qua mua bán trực tuyến (online), doanh số bán hàng của toàn thế giới đạt 15 tỉ USD. Tuy so sánh với tổng giao dịch thương mại (2.700 tỉ USD) thì đây là con số quá nhỏ, nhưng nó cho thấy thương mại điện tử đang dần thay thế các loại kinh doanh hình cũ. Chỉ riêng việc người Mỹ bỏ ra 5 tỉ USD mua quà tặng qua mạng trong mùa Noel 1999, gấp đôi con số của cùng kỳ năm 1998 cũng nói lên điều này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Người ta nói rằng, khi nào trong kinh tế đang chuẩn bị có cơn địa chấn, thì chỉ có số ít người cảm được những cơn sóng ngầm trước đó. Jeff Bezos là một trong số người có biệt tài này: Lần đầu tiên “đụng” đến internet, ông đã nhìn thấy tương lai của nó – điều mà hầu hết người khác không nhận ra. Cũng có người có biệt tài tương tự ông, chẳng hạn Pierre Omidyar của eBay, nhưng Jeff tiên đoán mạch lạc hơn và hình dung cụ thể được con đường ở phía trước. Chính vì thế website Amazon.com của ông sang trọng và hấp dẫn ngay từ ngày đầu thành lập và nó là biểu tượng của kinh doanh điện tử. Nhờ đó, mà năm 1999, Jeff Bezos được Time bình chọn là Nhân vật của năm.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tên gọi Amazon bắt nguồn từ tên của dòng sông lớn ở Nam Mỹ. Đây là dòng sông có lưu vực lớn nhất thế giới. Những dòng chảy vô tận của nó trở thành biểu tượng của hãng do Jeff thành lập, (nay đã thành tập đoàn) và kinh doanh đủ loại mặt hàng, từ sách, DVD, đồ thực phẩm… cho đến các mặt hàng điện tử gia dụng. Amazon.com không ngừng mở rộng địa hạt kinh doanh, đầu tư của mình. Điều chính yếu nhất là thương mại điện tử hầu như không tốn chi phí lôi kéo, tìm kiếm những khách hàng mới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Người của thời đại mới</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1994 toàn thế giới mới chỉ có 38 triệu người sử dụng internet. Khi đó các bà nội trợ hay chính cả giới sinh viên - những người bắt đầu mua máy tính cá nhân – vẫn còn khá lờ mờ về lĩnh vực này. Tuy thế Jeff nhận thấy đó là lĩnh vực có tiềm năng không thể bỏ qua. Sau này ông nhớ lại: “Chỉ sau 1 năm, vào năm 1995 số người sử dụng internet tăng 2.300%. Đó là mức tăng chóng mặt”. Nghiên cứu 20 loại mặt hàng có thể đặt qua bưu điện, Jeff nhận thấy trong cuốn catalogue của một số cửa hàng, nhiều mặt hàng đã được chuyển qua hình thức thư điện tử (e-mail). Vào tháng 7.1994, Jeff cùng vợ McKinsey đến Seattle, thuê ở đó một căn hộ hai phòng để bắt đầu thực hiện dự án thương mại điện tử của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không có vốn, dù trước đó Jeff nói rằng rủi ro là 70%, nhưng bố mẹ của Jeff vẫn chi cho cậu con trai 300 ngàn USD. Sau này người bố nhớ lại việc này và nói: “Chúng tôi không đặt cược với internet mà là đặt niềm tin vào Jeff”. Để thực hiện dự án, Jeff tự lắp 3 chiếc máy vi tính Sun Microstations, kết nối các phần mềm. Sau đó ông nhờ 300 người quen cùng thử nghiệm. Mọi mua bán, trao đổi qua internet đều trôi chảy tuyệt vời dù là ở cấp độ nào. Ngày 16.7.1995 chính thức khai trương website, ông nhờ bạn bè tuyên truyền về cửa hàng cho bất kỳ ai nếu có thể. Sau 30 ngày hoạt động không cần đến quảng cáo được tiến hành trên khắp 50 bang của nước Mỹ và tại 45 quốc gia khác. Đến tháng 9.1995 doanh thu của cửa hàng đạt 20.000 USD/tuần. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Từ một cửa hàng bán sách qua mạng internet, giờ đây Amazon.com đã trở thành cửa hàng bách hóa tổng hợp trên internet. Mỗi ngày, trong hộp thư điện tử của Tổng giám đốc Amazon.com là báo cáo doanh số của ngày hôm trước. Jeff thường tự đọc e-mail của mình và tự trả lời các câu hỏi của khách hàng gửi đến địa chỉ jeff@amazon.com. Ông thích mua bán online trên internet và thích thú khoe các đồ vật mình mua được trên mạng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi công nghệ thông tin đang làm biến đổi bộ mặt cuộc sống ngày nay, thì vị thế của Jeff Bezos ngày càng được nâng cao. Cho dù rất giàu có, nhưng chỉ có một lần Jeff sử dụng tiền mặt. Ông bán một lượng cổ phiếu lấy 23 triệu USD để mua một biệt thự bên hồ Wasington. Jeff rất thích làm từ thiện. Điều này đúng với phương châm kinh doanh của ông: Muốn kiếm tiền, hãy cho không những gì bạn có. Còn vợ ông lại nói đùa: Đôi khi chi tiền còn khó khăn hơn là làm ra nó. Điều này cũng không sai khi nhiều người thường nói: Nhiều tiền quá đôi khi cũng nhức đầu.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo ThanhNien)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-2766633621803098042009-05-23T16:06:00.001+07:002009-05-23T16:06:56.979+07:00Tỷ phú Vagit Alekperov - tính cách Nga trong tư tưởng quản lý tư bản<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Ngày nay, tập đoàn Lukoil của Nga là một trong những công ty dầu mỏ quyền lực nhất trên thế giới, với lượng dự trữ dầu mỏ chỉ sau tập đoàn Exxon (Mỹ).</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đứng sau sự thành công này là Vagit Alekperov, được mệnh danh là bậc thầy trong sự kết hợp giữa mô hình quản lý kiểu chủ nghĩa “tư bản” và “xã hội chủ nghĩa”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Quãng thời gian 5 năm sau khi tốt nghiệp Viện Hóa dầu Azerbaijan vào năm 1974 là một ví dụ sinh động nhất về sự thành công của Vagit. Bắt đầu bằng công việc bơm giếng dầu, chẳng bao lâu sau, Alekperov tiến bộ rất nhanh và được thăng chức phó quản lý cả mỏ dầu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">"Trước hết chúng tôi là công dân Nga"</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vagit Alekperov sinh năm 1950 tại thủ đô Baku của Azerbaijan, một trong những trung tâm đầu tiên của ngành công nghiệp hóa dầu quốc tế. Bố của Vagit làm việc cả đời tại các giếng dầu và chỉ mong muốn con trai mình nối nghiệp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">18 tuổi là lúc Alekperov bắt đầu tham gia vào ngành hóa dầu. Sau khi được đào tạo thành kỹ sư hóa dầu, Alekperov Vagit đến làm việc tại dàn khoan Oily Rocks trên biển Caspian. Điều kiện làm việc ở đây nổi tiếng là nguy hiểm. Một lần, trong trận bão, một cơn gió mạnh đã cuốn ông bay ra khơi và ông phải bơi trên ngọn sóng để sống sót.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> Lần khác, khi ông đang đi thanh sát một mỏ dầu ở vùng Tây Siberia hẻo lánh thì đường ống dẫn dầu bất ngờ nứt ra. Đội sửa chữa không chịu đến gần do sợ xảy ra nổ. Không chần chừ, Alekperov đi trên đường ống đó, ngồi lên nó và bảo những người đàn ông đang sợ xanh mặt kia hãy bắt tay vào sửa chữa.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1979, ông được cử đến miền Tây Serbian, và sau đấy trở thành Tổng giám đốc công ty sản xuất dầu và khí Kogalymneftgaz. Alekperov kết hợp cả hai kỹ thuật quản lý, sự tập trung vào lợi nhuận theo kiểu tư bản chủ nghĩa với cách quan tâm đến nhân viên theo kiểu xã hội chủ nghĩa. Một trong những hành động đầu tiên của Alekperov tại Kogalymneftga là xây nhà và các cửa hàng bán lẻ cho công nhân, xây bệnh viện và sân bay nhỏ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mặc dù vậy, những mối quan tâm vật chất này cũng khiến ông bị khiển trách và bị chính quyền Moscow điều tra, nhưng các nhân viên của ông lại nhiệt tình ủng hộ. Kết quả là, đến năm 1988, sản lượng hàng năm của Kogalymneftga tăng từ 2 triệu thùng lên 240 triệu thùng dầu thô.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhờ những sáng tạo trong cách quản lý và năng lực điều hành vượt trội, năm 1989, ở tuổi 39, ông được điện Kremlin bổ nhiệm làm Bộ trưởng trẻ nhất trong lịch sử Liên Xô phụ trách vấn đề dầu khí. Cũng trong năm đó, cựu Tổng thống Liên Xô cũ - Mikhail Gorbachev đang thực hiện chính sách mở cửa cho đầu tư phương Tây. Những nhà tư bản dầu khí thế giới kéo đến Moscow với hy vọng giành được phần chia trong chiếc bánh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo BP, trữ lượng dầu được chứng thực của đất nước này ước tính khoảng 80 tỷ thùng/ngày và Nga được cho là có trữ lượng dầu khí tiềm năng gấp 3 trữ lượng đang được thăm dò.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Alekperov bay vòng quanh thế giới, ghi chép lại quan điểm của các giám đốc điều hành tại những công ty như BP và ENI (Italia). Ông nhận định rằng, cách duy nhất để người Nga có thể cạnh tranh với các công ty phương Tây là sao chép chính mô hình hoạt động của những công ty này. Điều đó có nghĩa là hợp nhất theo chiều dọc 3 bộ phận của ngành: khai thác, chế biến và phân phối, vốn bị chia tách rạch ròi dưới hệ thống quản lý của Liên Xô cũ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong nỗ lực tư nhân hóa để nâng cao hiệu quả hoạt động của các công ty nhà nước, Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô quyết định thành lập Tập đoàn Lukoil vào tháng 11/1991, chỉ vài tuần trước khi Liên Xô cũ tan rã. Tập đoàn này nắm trong tay 3 mỏ dầu lớn nhất Liên Xô: Langepas, Urai, Kogalym và nhiều nhà máy lọc dầu khác. Alekperov từ bỏ quyền bộ trường dầu mỏ đang trở thành vô nghĩa để ngồi vào ghế chủ tịch tập đoàn Lukoil.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ban đầu, Lukoil vẫn là tài sản nhà nước, nhưng đến năm 1993, tập đoàn này được cổ phần hóa. Khi tập đoàn bắt đầu niêm yết cổ phiếu tại thị trường chứng khoán London năm 2002, Alekperov mới tiết lộ rằng ông sở hữu 10% cổ phiếu của tập đoàn này. Thực ra, lúc đó, không ai biết ông đang thâu tóm được bao nhiêu cổ phiếu. Và con số chính thức được công bố hiện nay là 20%.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tại Lukoil, Alekperov tiếp tục vận dụng triệt để những kỹ thuật quản lý của chủ nghĩa tư bản và ưu thế trong cách điều hành của chủ nghĩa xã hội cũng như tận dụng các mối quan hệ chính trị để đưa Lukoil trở thành một trong những công ty dầu mỏ hàng đầu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vagit Alekperov rất cẩn trọng trong việc lựa chọn nhân viên. Nhận thức được rằng, những dự án của mình cần được phát triển ở nước ngoài, Alekperov đã chủ đích tập hợp một đội nhân viên hàng đầu. Hầu hết trong số đó là những người theo đảng Cộng hòa trong Liên bang Xô Viết cũ. Nhiều người cho rằng ông thích tuyển chọn nhân viên theo cảm tính và đặc biệt tin dùng các cựu quân nhân.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo báo Kommersant, từ hợp đồng với Lukoil, số tiền kiếm được hàng năm của Vagit là 1,5 triệu USD. Ngoài ra, ông sẽ được thưởng 2,225 triệu USD nếu công ty hoàn thành kế hoạch sớm. Tuy nhiên, đây không phải là nguồn thu nhập chính của ông.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năng lực tài chính của Alekperov có thể được chứng minh bằng việc ông mua chiếc máy bay hạng thương gia đầu tiên hiệu Yak - 142 vào năm 1995. Lúc đó, Alekperov đã trả khoảng 20 triệu USD để sở hữu “đồ chơi” này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lukoil, một doanh nghiệp niêm yết trên thị trường chứng khoán New York với các cổ đông nguyên tắc bao gồm Atlantic Richfield Company (6%), chính phủ Nga (8%), Alekperov (10%) và các nhà quản lý của Lukoil (20%). Cùng với lượng dự trữ dầu lớn, Lukoil sở hữu 8 nhà máy lọc dầu và 4.700 nhà máy sản xuất khí đốt trên khắp thế giới, trong đó 2.000 nhà máy đặt tại Mỹ. Với 21,45 tỷ thùng dự trữ, Lukoil chỉ đứng sau Exxon, tập đoàn có lượng dự trữ lên đến 22 tỷ thùng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm sao Alekperov có thể nắm quyền và đẩy mạnh hoạt động của Lukoil trong khi các đại gia khác cùng thời đang ngồi bóc lịch trong tù? “Tính cách Nga trong tư tưởng quản lý tư bản” là câu trả lời được nhiều nhà phê bình đồng tình. Trong phòng làm việc của Alekperov là những chiếc ghế bọc da màu trắng và đỏ (2 màu đặc trưng của tập đoàn Lukoil). Đằng sau chiếc bàn kính là quốc huy nước Nga với hình con đại bàng 2 đầu nhìn về 2 hướng Đông Tây và ảnh của bộ đôi quyền lực Medvedev và Putin. “Trước hết, chúng tôi là công dân Nga” – ông nói.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Coi trọng mục tiêu</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tình hình nước Nga hiện nay được phản ánh rõ ràng và trung thực nhất thông qua hoạt động kinh doanh của Công ty Lukoil. Trong vòng chưa đến 20 năm kể từ khi ra đời, tập đoàn này không chỉ là đại diện cho nước Nga mới. Trong số những công ty dầu khí độc lập, Lukoil kiểm soát trữ lượng dầu khí lớn thứ hai thế giới, sau Exxon Mobil và hoạt động tại hơn 40 quốc gia. Người Mỹ đã phần nào cảm thấy khó chịu khi các trạm xăng sơn màu đỏ và trắng của Lukoil bắt đầu hoạt động tại vùng duyên hải phía Đông nước Mỹ các đây vài năm.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không ai hoài nghi về việc giá dầu sẽ lại tăng và mức giá đỉnh điểm trong mùa hè này chỉ là một khởi đầu của những gì sẽ phải xảy ra khi nền kinh tế thế giới đang tăng trưởng mạnh trở lại. Khi điều đó xảy ra, Lukoil có thể sẽ là công ty người ta nhớ đến nhiều nhất. Lý do đơn giản là phần lớn dự trữ năng lượng của thế giới nằm ở những quốc gia mà phương Tây không thể với tay đến được vì các lý do chính trị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cũng vì lý do đó mà Alekperov, một cựu bộ trưởng “rắn như thép” với vẻ bề ngoài rất nghiêm trang, vẫn đề ra một kế hoạch mở rộng đầy tham vọng. Ông cho rằng, công ty sẽ sớm được nhắc đến với sự nể trọng giống như Exxon Mobil, Shell hay BP.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Gần 2 thập niên sau khi Lukoil được thành lập và Liên Xô sụp đổ, Alekperov, năm 2008 được xác định có giá trị tài sản hơn 10 tỷ USD, vẫn là một trong số ít các “trùm tài phiệt” nổi lên thời hậu Xô Viết còn tồn tại.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ban lãnh dạo Lukoil có xu hướng thâu tóm các nhà cung cấp và các nhà thầu của Tập đoàn. Tháng 3/2008, Lukoil mua lại 30% cổ phần của Công ty dịch vụ TGK-8 từ tập đoàn IFD Kapital với giá 1 tỷ USD. Đến tháng 11, Lukoil mua lại 82% giá trị Công ty Điện lực South Generation, cũng của IFD Kapital với giá ước tính khoảng 2,8 tỷ USD. Những người sở hữu phần lớn cổ phiếu IFD là Alekperov và Leonid Fedun, Phó chủ tịch của Lukoil.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Alekperov tuyên bố rằng, Lukoil sẽ tăng gấp đôi sản lượng dầu và khí khai thác bên ngoài nước Nga vào năm 2010. Dự kiến đến năm 2014, các mỏ dầu ở nước ngoài sẽ đóng góp đến 20% sản lượng của công ty, tăng gấp 4 lần so với mức 5% hiện tại.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi cuộc khủng hoảng tín dụng bắt đầu trở nên nghiêm trọng vào mùa thu năm ngoái, người Nga và thậm chí một số nhà kinh tế phương Tây vẫn cho rằng, đó là vấn đề của nước Mỹ. Họ tin rằng, nước Nga mới, một cường quốc năng lượng, sản xuất ra nhiều dầu mỏ hơn cả Ả-rập Saudi, sẽ không bị khủng hoảng. Nhưng khi giá các loại hàng hóa, trong đó có dầu mỏ lao dốc không phanh, nền kinh tế Nga cũng chịu chung số phận. Tỷ lệ tăng trưởng kinh tế, vốn ở mức trung bình khoảng 7% trong 5 năm qua, có thể giảm xuống còn 2% trong năm nay. Vốn đầu tư nước ngoài tiếp tục tháo chạy. Đồng Rup chịu sức ép mất giá trị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Và lần đầu tiên kể từ khi Liên Xô sụp đổ năm 1991, nguy cơ thất nghiệp tràn lan lại hiển hiện. Lukoil bất ngờ rơi vào tình hình khó khăn. Một số nhà phân tích còn cho rằng, tập đoàn này có nguy cơ phải xin Chính phủ Nga cứu giúp. Giá cổ phiếu của tập đoàn giảm 68% so với mức đỉnh điểm hồi tháng 5/2008. Tình hình trở nên tồi tệ đến nỗi các đối tác của Lukoil, tập đoàn ConocoPhillips, dự kiến sẽ cắt giảm đến 10 tỷ USD đầu tư vào đây.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi giá dầu giảm xuống dưới mức 70 USD/thùng, doanh thu của Lukoil bắt đầu lao dốc. Dù các thay đổi trong thuế quan của Nga cho phép các công ty kiếm được một khoản nhỏ hồi tháng giêng vừa qua, nhưng với việc giá dầu ở mức 45 USD/thùng, chi tiêu cơ bản như chi cho thăm dò và mở rộng khai thác vẫn bị cắt hoặc đình lại.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Các nhà phân tích quốc tế cảnh báo rằng, cổ phiếu của Lukoil sẽ mất giá nếu tập đoàn này tiếp tục chính sách mở rộng. Hồi đầu tháng 12/2008, Standard & Poors đã hạ chỉ số niềm tin của tập đoàn từ tích cực xuống ổn định. Nhưng điều đó không ngăn được Alekperov ngừng chính sách mở rộng quốc tế. Mới đây, ông đã cùng Tổng thống Nga Medvedev đến Venezuela và dự định tiến hành nhiều chuyến khảo sát các cơ hội đầu tư khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cũng đã có các thông tin rò rỉ rằng, Lukoil đã hoãn chi trả cho các nhà thầu, điều mà công ty này luôn bác bỏ. Alekperov tuyên bố, ông không có kế hoạch sa thải bất kỳ công nhân nào. Ông cũng cho biết mình không có ý định ngừng việc đầu tư cho hoạt động quốc tế. Mới đây, Lukoil đã mua 1,8 tỷ USD cổ phần của tập đoàn lọc dầu ERG (Ý). Ngoài ra, có nguồn tin cho rằng, tập đoàn này đang quan tâm đến việc mua lại 13,5 tỷ USD cổ phần của Tập đoàn Repsol (Tây Ban Nha).</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhiều người gọi Alekperov là một tỷ phú lặng lẽ, vì ông không tích cực trong các hoạt động khoa trương thanh thế cũng như không đi quá đà trong các mối giao tiếp xã hội của mình. Tính mục đích và sự sáng suốt đã giúp ích ông rất nhiều trong việc tìm đúng người cho đội chơi của mình. Ông vẫn khẳng định, Lukoil sẽ sớm trở thành tập đoàn dầu khí lớn nhất thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">“Điều quan trọng nhất là có một mục tiêu, nếu không, chúng ta sẽ chẳng làm được gì”, ông nói.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo VnEconomy)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-41574020507594491402009-05-23T16:04:00.000+07:002009-05-23T16:05:57.059+07:00Nouriel Roubini - người gây sốc thế giới<div style="text-align: justify; font-weight: bold;">Năm 2008, khi cả thế giới lâm vào cuộc khủng hoảng tồi tệ nhất kể từ đại suy thoái thập niên 1920 - 1030, người ta mới nhớ rằng cách đó hai năm có một nhà kinh tế dự báo về cuộc khủng hoảng này nhưng cả thế giới đã làm ngơ và thậm chí còn cười ông. Đó là Nouriel Roubini - một nhà kinh tế Mỹ gốc Iran.<br /><br />Giờ đây thì hình như tháng nào các diễn đàn kinh tế, các thể chế tài chính thế giới cũng như của nước Mỹ đều mời ông nói chuyện hoặc đưa ra những dự báo mới.<br /><br />Tiếp tục những dự báo làm sốc cả thế giới<br /><br />Tờ Wall Street Journal số ra tuần trước cho biết hiện Chính phủ Mỹ và các nhà hoạch định chính sách đang nghiêm túc xem xét những dự báo và đề nghị của ông nhằm vượt qua cuộc khủng hoảng.<br /><br />Dự báo mới nhất về kinh tế thế giới của ông cũng đang tiếp tục làm sốc cả hành tinh. Ông nhận định cuộc suy thoái này sẽ kéo dài 24 - 36 tháng và kinh tế Mỹ sẽ chỉ phục hồi theo hình chữ L (khi nền kinh tế rơi xuống đến đáy thì sẽ đứng lại và giữ mức đó trong thời gian dài chứ không đi lên), giống như Nhật Bản từng trải qua trong thập kỷ 1990.<br /><br />Nhìn vào bức tranh kinh tế toàn cầu, ông viết: "Khi nền kinh tế Mỹ bị nhấn chìm, nền kinh tế toàn cầu sẽ suy thoái. Châu Âu, Nhật Bản, Canada và các nền kinh tế phát triển khác sẽ rất gay go. Không một nền kinh tế mới nổi nào liên quan đến thế giới phát triển trong các lĩnh vực trao đổi hàng hóa, tài chính và tiền tệ có thể thoát khỏi cuộc khủng hoảng này".<br /><br />Trên tạp chí Foreign Policy số ra tháng 1 và 2/209, ông viết: "Chúng ta cũng chỉ mới ở giai đoạn đầu của cuộc khủng hoảng. Năm nay (2009) sẽ là một năm "đau đớn", và chỉ có những hành động thật năng nổ, phối hợp toàn diện và hiệu quả mới có thể giúp năm 210 không tệ hơn năm 2009".<br /><br />Để giải qyết vấn đề nợ ngân hàng, ông đề nghị Chính phủ Mỹ phải lựa chọn ưu tiên theo thứ tự nguy cấp trong số những ngân hàng không đủ tiền mặt và ngân hàng không được cấp đủ vốn nhưng có khả năng thanh toán với những ngân hàng mất khả năng thanh toán hoàn toàn.<br /><br />Ông cũng đề nghị đóng cửa lập tức những ngân hàng vỡ nợ. "Chúng ta đang trong một nền kinh tế có chiến tranh. Chính phủ cần phải áp dụng nền kinh tê chỉ huy để điều tiết tín dụng nhằm thực hiện một nền kinh tế hiện thực. Những gì chính phủ làm là chưa đủ".<br /><br />Nouriel Roubini là ai?<br /><br />Các nhà kinh tế gọi ông là nhà dự báo kinh tế thế giới, có người ví von ông là "cánh chim báo bão".<br /><br />Trước năm 2006 rất ít người biết đến tên tuổi của ông. Tháng 1/2006 tại Diễn đàn kinh tế Davos, sau đó tại trụ sở Quỹ Tiền tệ quốc tế (IMF), ông dự báo một cuộc khủng hoảng kinh tế sắp nổ ra do những người vay ngân hàng để mua nhà không có tiền trả nợ, sẽ bùng nổ cuộc khủng hoảng tín dụng và nhà đất ở Mỹ dẫn đến sự suy thoái toàn cầu.<br /><br />Tháng 9/2006, ông nhận thấy rõ ràng kết cục của những bong bóng bất động sản: "Khi cung tăng, giá sẽ giảm, đó là điều hiển nhiên xảy ra trong vòng 110 năm qua kể từ năm 1890. Nhưng vào năm 2006, giá nhà đất tăng 90% và không theo bất cứ quy luật kinh tế nào cả: lợi nhuận thực tế, sự di chuyển, lãi suất ngân hàng, nhân khẩu học. Điều đó có nghĩa đang có một tình trạng bong bóng đầu cơ. Và bây giờ quả bóng đó đang xì hơi".<br /><br />Khi được hỏi cuộc khủng hoảng bất động sản đã qua chưa, ông Roubini trả lời: "Nó không chỉ chưa kết thúc mà còn đang rơi tự do".<br /><br />Vào thời điểm đó ông chỉ nhận được những lời nhạo báng vì kinh tế Mỹ đang ổn định.<br /><br />Đến năm 2008, tất cả những dự báo của ông trở thành hiện thực và cuối tháng 1/2009, Nouriel Roubini trở lại Diễn đàn kinh tế Davos ở Thụy Sĩ như là nhà tiên tri của cuộc khủng hoảng kinh tế và được chào đón như một người có tài năng xuất chúng.<br /><br />Một số báo chí hơi cường điệu khả năng của ông: người có con mắt nhìn xuyên thế kỷ. Nhưng Roubini cho biết ông dự báo được tình hình kinh tế thông qua những nghiên cứu hoạt động của giới tài chính Mỹ, đặc biệt ở phố Wall và hệ thống tài chính cũng như trao đổi thương mại toàn cầu. Rubini vẫn đang rất bi quan về nền kinh tế Mỹ và nền kinh tế toàn cầu.<br /><br />Rounibi sinh ra ở Iran, lớn lên ở Thổ Nhĩ Kỳ, Israel và Ý, sang Mỹ học ĐH Harvard.<br /><br />Hiện ông là giáo sư kinh tế tại phân viện kinh tế thuộc ĐH New York và là chủ tịch Công ty RGE Monitor, một công ty tư vấn tài chính.<br /><br />Ông bắt đầu nghiên cứu về kinh tế và hoạch định chính sách từ khi dạy ở ĐH Yale và làm việc tại IMF, WB, Bank of Israel cũng như Quỹ Dữ trữ liên bang Mỹ.<br /><br />Trong nhiệm kỳ của chính phủ Bill Clinton, Roubini là thành viên hội đồng cố vấn kinh tế, sau đó chuyển về Bộ Tài chính làm cố vấn cho Timothy Geithner, người hiện nay là bộ trưởng tài chính Mỹ.<br /><br /><span style="font-style: italic;">(Theo TuoiTreCuoiTuan)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-81064343298084868952009-05-23T16:03:00.001+07:002009-05-23T16:04:35.180+07:00"Vua hamburger" - lời tiên đoán và thành công có thật<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Một cậu bé 4 tuổi được cha đưa đến gặp nhà não tướng học để thử xác định xem tương lai cậu sẽ làm gì. Dựa vào hình dạng đầu của cậu, nhà não tướng bảo rằng cậu bé sẽ phù hợp nhất với một công việc trong ngành công nghiệp đồ ăn nhanh...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cuối cùng, dự đoán đó đã thành sự thật. Cậu bé 4 tuổi ngày nào sau này đã xây dựng, phát triển thương hiệu đồ ăn nhanh nổi tiếng nhất thế giới, được mệnh danh là vua hamburger. Đó là Ray Arthur Kroc - ông chủ của tập đoàn Mc Donald.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Từ tiên đoán...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sinh ngày 5/10/1902 ở Oak Park, Illinois, cậu bé Ray Arthur Kroc không thực sự thích thú với việc đến trường, ngồi trong lớp học. "Khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ là mọt sách. Những cuốn sách làm tôi phát ngán lên. Tôi thích hành động. Tôi đã dành rất nhiều thời gian nghĩ về nhiều thứ. Tôi đã tưởng tượng các loại tình huống và cách xử lý chúng" - Kroc nhớ lại. Thậm chí, Kroc còn bị đúp khỏi trường trung học.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lên 15 tuổi, Kroc nói dối về tuổi của mình với Hội chữ thập đỏ để được làm người lái xe cứu thương. Khi đó là thời điểm chiến tranh thế giới lần 1 và Kroc muốn tham gia vào quân đội. Kroc đã được gửi tới Connecticut để đào tạo nhưng không được chiến đấu vì đúng lúc đó chiến tranh đã kết thúc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi tìm việc, Kroc không mất quá nhiều thời gian để cải thiện kỹ năng piano mà mình được học khi còn nhỏ và xin làm người chơi piano cho một đài phát thanh vào buổi tối. Sau đó, Kroc được thuê làm nhân viên bán hàng cho hãng cốc Lily Tulip. Trong khi bán những chiếc cốc giấy không phải là công việc mơ ước của Kroc, nó lại chính là bước ngoặt đánh dấu sự thay đổi trong cuộc đời Kroc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ở đó, Kroc gặp Earl Prince - ông chủ của một công ty phân phối máy xay sinh tố, một doanh nhân có đôi mắt nhìn ra những cơ hội kinh doanh trong tương lai. Prince đã đưa Ray Kroc về làm cho mình. 17 tuổi, Kroc đã đi đến nhiều nơi của nước Mỹ để bán máy xay sinh tố. Gần hai chục năm bán hàng, Ray Kroc làm chỉ đủ cho một cuộc sống bình thường, và dường như ông chấp nhận điều đó. 52 tuổi, ở độ tuổi nhiều người đã sắp sửa nghỉ hưu, lời tiên đoán của nhà não tướng học ngày nào vẫn chưa thành sự thật.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Rồi ý tưởng sản xuất thức ăn nhanh xuất hiện vào năm 1954, khi Ray Kroc nhìn thấy hình ảnh một cây xúc xích hamburger ở San Bernardio, thuộc bang California. Lúc đó, anh em Dick và Mac Donald đã đặt 8 cái máy xay sinh tố cho các nhà hàng của họ. Thích thú với những người đã đặt 8 máy, Kroc đã đến thăm họ. Anh em nhà Mc Donald chỉ tập trung vào các loại hamburger, thịt băm có lẫn pho mát, cá hồi, đồ uống và sữa. Kroc ấn tượng với cách làm của anh em nhà Mac Donald, nhưng những ý tưởng làm ăn lớn hơn đã lấp lóe trong đầu ông.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Kroc đã sẵn sàng cho cơ hội thay đổi nghề nghiệp. Ông đã chán việc bán các máy xay sinh tố. Ông thấy được một cơ hội bằng vàng trong nhà hàng của McDonald.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">... đến thành công có thật</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ray Kroc đã cố gắng thuyết phục anh em nhà Donald nhượng quyền kinh doanh lại cho mình. Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng anh em nhà Donald đã quyết định bán McDonald cho ray Kroc với giá 2,7 triệu USD tiền mặt.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ngay lập tức, Ray Kroc đã quyết định dùng tài sản thành lập công ty Franchise Realty, một công ty trực thuộc Mc Donald, để phát triển mô hình nhượng quyền kinh doanh. Dần dần, Mc Donald đã bắt đầu gây dựng được cho mình những nguồn thu nhập đáng khích lệ và công ty Franchise Realty của Ray Kroc cũng đã bắt đầu phát triển. Đến năm 1960, đã có hơn 200 điểm bán hàng của Mc Donald trên khắp nước Mỹ. Năm 1961, trên 100 triệu chiếc hambuger đã được bán.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không chỉ quan tâm đến việc phát triển hệ thống các cửa hàng, Ray Kroc còn để ý đến việc quảng cáo cho các cửa hàng này. Ông đã dành một khoản tiền đáng kể cho chương trình quảng cáo có tầm cỡ quốc gia để hỗ trợ cho việc kinh doanh của những cửa hàng nhượng quyền kinh doanh. Năm 1970, khi tình hình kinh doanh của công ty mẹ tại Mỹ bị suy giảm, Ray Kroc lại bắt đầu một chiến dịch mới để thúc đẩy sự có mặt của thương hiệu Mc Donald trên toàn thế giới. Và ông đã thành công. Hệ thống nhà hàng McDonald nổi tiếng trên toàn cầu tới mức được coi như là biểu tượng của doanh nghiệp Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1978, Ray Kroc từ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị nhưng ông vẫn thường xuyên theo dõi hoạt động của các nhà hàng thuộc sở hữu của Mc Donald. Có thông tin cho biết, mỗi khi ra đường, Ray Kroc bắt tài xế đưa tới ít nhất 6 nhà hàng Mc Donald để kiểm tra.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ở tuổi 81, Ray Kroc đã qua đời đúng mười tháng trước khi McDonnald bán chiếc hamburger thứ 50 tỷ. Ông được tạp chí Time bầu chọn là một trong số những nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo LanhDao)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-78054450595263310312009-05-09T15:50:00.001+07:002009-05-09T15:51:46.148+07:00Những phương sách làm nên thành công của Thomas J. Watson<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Khi Watson qua đời năm 1993, một đồng nghiệp đã nói về ông: “Ông là huyền thoại mà tổ chức đã tạo ra và nhớ đến”. Thực tế, IBM - một trong những công ty hùng mạnh nhất trên thế giới, là bằng chứng về những di sản mà Watson để lại. Ngoài ra, những quan điểm kinh doanh của ông cũng chính là kim chỉ nam cho hoạt động của IBM sau này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tờ Le Monde viết về Thomas John Watson (con): “Ông đã đưa công ty vào một bộ máy kỹ thuật ghê gớm, đặc biệt là bộ máy thương mại và tạo cho IBM một vị thế quốc tế”. Học trung học khá chểnh mảng, qua 3 trường và mất 6 năm mới tốt nghiệp nhưng chàng thanh niên này đã có thể thay đổi cuộc sống, thay đổi đường đi và giành được thành công.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông đã làm được điều đó bằng cách...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đánh giá cao nhân viên: "Việc cố gắng giữ được nguồn gốc và duy trì các đặc tính con người của chúng ta là tất yếu”, Watson nói - “Mỗi chúng ta phải dừng lại để ghi nhớ việc đánh giá và thừa nhận cá nhân quan trọng như thế nào đối với mỗi người”. Với một chính sách truyền thông cởi mở, Watson đảm bảo rằng các nhân viên được phép đóng góp ý kiến và bất kỳ vấn đề nào về nhân lực cũng được giải quyết một cách hiệu quả và đầy sự quan tâm. Tại sao Watson muốn chắc chắn rằng nhân viên của mình hạnh phúc? Bởi vì ông nói: “Tương lai của IBM trong tay các nhân viên của công ty. Tương lai của chúng tôi không bị giới hạn”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Dám chấp nhận mạo hiểm: Khi Watson mới đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn IBM, ông đã có linh cảm rằng để tồn tại công ty phải thay đổi cách hoạt động của nó. Không sợ con đường phía trước, Watson chịu trách nhiệm và đặt cược mọi thứ mà ông có. Và tất cả đã được đền đáp xứng đáng. Watson không sợ đối mặt với mạo hiểm và IBM có thể có được lợi nhuận.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ưu tiên việc phục vụ khách hàng: Watson thừa nhận rằng IBM phải tạo ra máy tính, nhưng mục đích của hoạt động kinh doanh là làm hài lòng khách hàng. Sự phục vụ khách hàng sẽ tạo ra sự khác biệt giữa người bán hàng giỏi nhất và người kém nhất, hoặc ngay giữa người giỏi nhất với người đứng thứ hai. Watson đảm bảo rằng khách hàng có thể dựa vào công ty nhiều hơn những thứ họ phải trả tiền.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không bao giờ chấp nhận tình trạng hiện tại: Watson là một người cạnh tranh không bao giờ ngừng nghỉ. Ông biết rằng nếu ông dừng lại để ngẫm về những gì mình đã đạt được, thì đối thủ cạnh tranh sẽ có cơ hội để vượt qua ông. Giống như một hành trình trên biển, Watson cố gắng để đến nơi mà người ta cho rằng ông không đi tới, nhưng chuyến đi làm cho mọi thứ trở nên có giá trị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Điều hành bằng sự chính trực: “Rõ ràng chúng tôi muốn có các tiêu chuẩn cao trong hành vi” - Watson nói “Mục đích là đảm bảo chúng tôi có thể hiện diện ở công ty trong cách tốt nhất có thể”. Từ việc điều hành trong nội bộ công ty tới các mối quan hệ bên ngoài, Watson cố gắng để đảm bảo rằng IBM luôn giữ tiêu chuẩn kinh doanh cao nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những quan điểm của Thomas John Watson (con)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Bạn có thể thuần hóa những chú vịt hoang dã, nhưng bạn không bao giờ có thể làm cho những chú vịt lại trở nên hoang dã một lần nữa. Chúng tôi bị thuyết phục rằng doanh nghiệp nào cũng cần "những chú vịt hoang dã". Thế nên, chúng tôi không cố gắng thuần hóa họ".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Đừng quá thận trọng, quá bảo thủ và quá an toàn. Chúng ta nên can đảm chấp nhận khi đó là những mạo hiểm có suy nghĩ".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Nghĩ về mọi việc một cách thấu đáo là một công việc vất vả và đôi khi có vẻ như là cứ đi theo đám đông là an toàn hơn cả, nhưng về lâu dài nó sẽ nguy hiểm hơn suy nghĩ độc lập".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Chúng ta phải tha thứ cho những sai lầm mà ai đó mắc phải vì người đó cố gắng hành động một cách xông xáo vì lợi ích của công ty".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Mỗi chúng tôi phải nhắm đến việc đưa ra các quyết đinh riêng và tránh quá trình ra quyết định mà tất cả các bên đều thích thú. Chúng tôi động viên nhau bằng điều thích hợp cho IBM hơn là bằng việc làm cho mọi người hài lòng".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Một trong những tuyên bố đáng tự hào nhất là mọi người đều nói IBM là một nơi làm việc rất tốt. ôi thích nghĩ rằng khi chúng ta tiếp tục phát triển, chúng ta không chỉ đạt được tuyên bố đó, mà thậm chí còn làm cho IBM trở thành một nơi tốt hơn để làm việc".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Tôi muốn IBM nổi tiếng vì rất nhiều thứ, cho dù chúng tôi có lớn như thế nào đi nữa, tôi cũng muốn công ty này trở nên nổi tiếng vì có sự tôn trọng hết mực đối với từng cá nhân".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Chúng tôi luôn tin tưởng rằng tài sản quan trọng nhất của chúng tôi là con người, và vì thế chúng tôi phải đi theo một nguyên tắc cơ bản trong việc cố gắng tuyển dụng, đào tạo và giữ những nhân viên tốt nhất có thể".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Chúng tôi tin vào tầm quan trọng của mỗi cá nhân ở IBM và không bao giờ quên điều đó. Chúng tôi nghĩ điều này quan trọng hơn bất kỳ sản phẩm điện tử hấp dẫn nào mà chúng tôi từng phát minh ra".</span><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Sự phục vụ luôn luôn là dấu hiệu phân biệt của công ty chúng tôi, và nhìn vào những năm tháng phía trước, tôi nghĩ rằng sự chênh lệch giữa thành công và thất bại sẽ được đo lường nhiều hơn bằng sự phục vụ mà chúng tôi mang lại".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Không có gì có thể mang lại thảm họa nhanh chóng với một doanh nghiệp và những con người trong đó hơn là việc phá vỡ sự truyền thông và hiểu biết”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Có một câu cổ ngữ cho rằng: khi bạn nói nghĩa là bạn dạy người khác và khi bạn nghe nghĩa là bạn học từ họ. Có rất nhiều ý tưởng đáng để nghe. Hãy chắc chắn rằng chúng ta nghe chăm chú. Chúng ta không bao giờ quá giàu ý tưởng đến nỗi phải cố gắng để không nghe". </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Bí quyết tôi học từ cha tôi là luôn lo lắng mình sẽ bị đánh bại và nghĩ rằng không bao giờ để điều đó xảy ra".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Theo đuổi sự hoàn hảo không chỉ nghĩa là nhiệt tình với việc làm một thứ tốt nhất trong những thứ quan trọng nhất, mà nghĩa là chú ý tới các chi tiết và một mong muốn tiến bộ trong bất kỳ việc gì chúng ta làm".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Một trong những điều mà cha tôi luôn cố gắng để gây ấn tượng với tôi là thứ thành công chúng tôi có ở góc độ cá nhân cũng như doanh nghiệp là thứ được xây dựng và duy trì bằng tinh thần của những người khác. Cách duy nhất chúng tôi có thể đảm bảo sẽ giữ được tinh thần này là luôn luôn quan tâm đến ảnh hưởng của hành vi cá nhân và tập thể. Những việc chúng tôi làm được, dù là nhỏ nhất, cũng chứng tỏ nhiều hơn là những tuyên bố to tát nhất về ý định của chúng tôi".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Chúng tôi thừa nhận trách nhiệm công dân của chúng tôi trong cộng đồng, ở cả quy mô quốc gia và thế giới, chúng tôi phục vụ lợi ích của chúng tôi tốt nhất khi chúng tôi phục vụ được lợi ích công chúng".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Cha tôi và tôi có những cuộc tranh cãi khủng khiếp, ông ấy giống như một cái chăn trùm hết mọi thứ. Tôi thực sự muốn đánh bại ông ấy nhưng cũng làm cho ông ấy tự hào về tôi". </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;"> * "Chúng tôi tin rằng lợi ích trước mắt và lâu dài được phục vụ tốt nhất trong một hệ thống bao gồm các doanh nghiệp cạnh tranh với nhau. Do đó, chúng tôi tin rằng chúng tôi nên cạnh tranh một cách mạnh mẽ, với một tinh thần thể thao và với sự tôn trọng các đối thủ cạnh tranh cũng như tôn trọng luật lệ".</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo LanhDao)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-42837381203927382142009-05-09T15:48:00.000+07:002009-05-09T15:49:59.577+07:00Bí quyết làm giàu của "ông trùm" hộp giấy carton - Richard Pratt<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Nhắc đến cái tên Richard Pratt, ngay lập tức người ta nghĩ ngay đến một doanh nhân nổi tiếng, thành đạt vào hàng top ở Australia và khu vực châu Đại Dương. Số tài sản lên đến hàng tỷ USD của Richard Pratt được nhân lên nhờ những hộp giấy carton có vẻ không có mấy giá trị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vậy đâu là bí quyết để Richard Pratt biến đống giấy lộn thành "mỏ vàng" của chính mình?</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ngay từ đầu có thể khẳng định, chính cuộc đời nhiều thăng trầm từ rất nhỏ đã tôi luyện bản lĩnh và ý chí làm giàu của Richard Pratt. Là một doanh nhân thành đạt của Australia nhưng ít người biết được rằng Richard Pratt là người gốc Do Thái. Ông sinh ngày 12/3/1934 tại thành phố Gdansk của Ba Lan. Năm Richard Pratt tròn 4 tuổi để đưa gia đình thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thời điểm đó, bố của Richard Pratt - ông Leon đã đưa gia đình sang thành phố Shepparton, Australia định cư và đây cũng là thời điểm cậu bé Przecicki được đổi tên thành Pratt.Lập nghiệp trên đất nước hoàn toàn xa lạ, bố của Richard Pratt đã từng làm rất nhiều nghề để có được những đồng tiền cho gia đình và bản thân Richard Pratt ăn học.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sinh trưởng trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, ngay từ khi còn nhỏ, Richard Pratt đã sớm phải cùng cha gánh vác các công việc của gia đình. Do đó, ý thức quyết tâm vươn lên trong cuộc sống luôn thúc giục Richard Pratt phấn đấu học tập từ khi ông còn ngồi trên ghế nhà trường.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bỏ lại sau lưng những khó khăn của cuộc sống, Richard Pratt dành hầu hết tâm trí cho công việc học tập của mình và luôn đạt kết quả tốt. Ngoài thời gian học tập, để có thể phần nào giúp đỡ gia đình, Richard Pratt còn cùng gia đình thu mua giấy vụn, chế biến và làm thành những thùng giấy cứng cung cấp cho những hộ gia đình trồng hoa quả và rau trong vùng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau khi học xong chương trình tiểu học tại trường Grahamvale Primary School, Richard Pratt đã thi vào học tại trường Shepparton High School tại thành phố Shepparton và tiếp theo khoa Thương mại của trường University of Melbourne và tốt nghiệp năm 1953. Khi còn là sinh viên, Richard đã bộc lộ rõ tố chất thông minh trong học tập, chịu khó trong công việc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là người có cá tính mạnh mẽ không ngại khó khăn, sau khi tốt nghiệp đại học, Richard Pratt đã quyết định xin vào làm nhân viên tại Công ty Ray Lawler’s Summer of the Seventeenth Doll. Trong thời gian làm việc tại đây, Richard Pratt đã có cơ hội làm việc tại các trung tâm công nghiệp lớn như London của Anh, New York của Mỹ. Công việc rất vất vả tại Ray Lawler’s Summer of the Seventeenth Doll đã giúp Richard Pratt học hỏi rất nhiều kinh nghiệm sống cũng như kiến thức thực tế về lĩnh vực kinh doanh.</span><br /><span style="font-weight: bold;">Sau này, chính Richard đã cho rằng những năm tháng miệt mài học hành này đã đem lại thành công của ông hôm nay. Theo Richard, ý tưởng sáng tạo, môi trường kinh doanh luôn là mối quan tâm hàng đầu. Ông quan niệm rằng một nền tảng học vấn tốt về kinh doanh, cộng với những kinh nghiệm cuộc sống có được từ thực tế hoặc đi tình nguyện là một sự khởi đầu tuyệt hảo cho những thành công nối tiếp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sự thành đạt và giàu có của Richard Pratt có thể được xem là điển hình của việc "cha truyền con nối". Thừa hưởng tư duy tài chính sắc sảo của mẹ và kỹ năng kinh doanh chiến lược của cha, Richard Pratt trở thành đại gia ngành giấy và là một trong 3 người giàu nhất Australia một cách "ngoạn mục".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bố của Richard, ông Leon vốn là một người có đầu óc kinh doanh, được sự hỗ trợ của vợ đã từ hoạt động buôn bán nhỏ lẻ đơn thuần đã thành lập hãng Visy Board chuyên cung cấp cho thị trường các loại đồ hộp làm từ giấy do nhận thấy thị trường ngày càng cần mặt hàng này. Năm 1969, ông Leon qua đời và cậu con trai Richard Partt đương nhiên trở thành người kế nghiệp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Và quả thực, Richard đã khẳng định mình là người thừa kế xuất sắc và hoàn toàn xứng đáng. Từ một công ty Visy Board nhỏ bé chuyên tái chế và cung cấp hộp giấy carton, sau hơn 30 năm điều hành, bằng những sản phẩm giấy hộp carton cải tiến dành cho các sản phẩm công nghiệp kỹ thuật cao, Richard Pratt đã xây dựng thành công Tập đoàn công nghiệp giấy Visy Industries vươn tầm ra khu vực và thế giới với tổng thu nhập hàng năm lên tới 2,5 tỷ USD, hơn 8.000 nhân viên và hàng trăm chi nhánh tại các quốc gia khác nhau. Cùng với đó, Richard Pratt cũng đã tạo dựng được cho riêng mình khối tài sản cá nhân lên tới 2,3 tỷ USD, đứng trong Top 3 người có số tài sản lớn nhất Australia.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tuy nhiên, thành quả này không phải dễ dàng mà Richard có được. Đã từng có kinh nghiệm hoạt động trong môi trường kinh doanh thực tế tại Ray Lawler’s Summer of the Seventeenth Doll, sau khi tiếp quản Visy Board, Richard Pratt đã nhanh chóng nắm bắt được các hoạt động của công ty. Ngoài nhu cầu ngày càng cao của thị trường, mẫu mã và hình dáng các sản phẩm hộp giấy carton ngày càng đòi hỏi phải có hình thức và mẫu mã đẹp. Riachard tự nhận mình là nhà sáng tạo đầy tài năng, ông say mê các ý tưởng, dám đương đầu với thách thức. Và đó là bí quyết để Richard có được những bước đi táo bạo khi mở rộng và phát triển công việc kinh doanh của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Do đó, bước đầu tiên Richard Pratt tiến hành chính là nghiên cứu cải tiến dây chuyền sản xuất hộp giấy của công ty. Ông đã huy động vốn của Visy và các khoản đóng góp của các đối tác khác để thực hiện dự định này. Bằng nỗ lực không biết mệt mỏi của mình, cuối cùng, Visy Board cũng có được một dây chuyền sản xuất giấy đóng hộp tiên tiến và vươn lên vị trí một trong những nhà sản xuất và cung cấp hộp giấy carton hàng đầu Australia.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong những năm 70, bình quân mỗi năm Visy Board sản xuất được 100.000 tấn hộp giấy. Tới năm 1979, công ty đã xây dựng được nhà máy tái chế giấy quy mô lớn tại Warwick Farm, chính nhà máy này đã trở thành bàn đạp trọng yếu của Richard Pratt trong chiến lược tiến ra chiếm lĩnh các thị trường quốc tế.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có chỗ đứng vững chắc tại thị trường trong nước, Richard Pratt ngay lập tức đưa ra chương trình hướng tới thị trường trong và ngoài khu vực. Trong giai đoạn thập niên 80 và 90, tại hầu hết các quốc gia phát triển, các ngành công nghiệp phát triển rất mạnh, đặc biệt là Anh, Mỹ... Do đó, đích mà Richard Pratt hướng tới không đâu khác chính là những thị trường đầy tiềm năng này. Richard Pratt đã hầu như dồn hết nguồn tài chính có được tại thị trường nội địa vào thiết lập ngay những chi nhánh tại Mỹ để tận dụng được nguồn nhân công dồi dào và lượng giấy phế thải tại chỗ. Tại các chi nhánh, Richard Pratt đã đưa vào áp dụng quy trình đa dạng các loại sản phẩm giấy carton loại dày có tính năng ưu việt vừa bền vừa có mẫu mã đẹp, đảm bảo tiêu chuẩn về vệ sinh, đáp ứng đúng nhu cầu của thị trường. Nhờ đó, Visy Board không chỉ thiết lập được một mạng lưới các nhà máy tại Staten Island, New York, Coolaroo, Victoria, New South Wales Mỹ mà còn mở rộng được các chi nhánh sang cả thị trường New Zealand và Papua New Guinea.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ngoài các sản phẩm hộp giấy carton công nghiệp truyền thống, Richard Pratt còn tiến hành hàng loạt các chương trình đầu tư vào các ngành công nghiệp xử lý và cung cấp nước sinh hoạt. Dựa trên nguồn vốn hùng mạnh của Visy Industries, Richard Pratt đã thiết lập một hệ thống các nhà máy sơ chế các loại nước thải của các thành phố sau đó phân loại xử lý thành nước sạch dành cho sinh hoạt và cung cấp cho người sử dụng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bằng các khoản đầu tư lớn này, Visy Industries cũng nhanh chóng vươn lên vị trí một trong những nhà cung cấp nước sạch hàng đầu ở Australia. Richard Pratt cũng đã trở thành một trong những nhà cải cách về tiêu chuẩn nước sinh hoạt, ông đã có nhiều đóng góp quan trọng vào chính sách phát triển nguồn nước sạch tại Australia.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Rất đam mê kinh doanh nhưng dường như được thừa hưởng lòng nhân ái của người mẹ, ông luôn ý thức sâu sắc về trách nhiệm xã hội của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong nhiều năm hoạt động trên thương trường, ngoài những chương trình kinh doanh của cá nhân mình, Richard Pratt còn được mọi người biết tới với nhiều hoạt động vì cộng đồng và đóng góp cho xã hội. Richard Pratt đã từng được giao nhiều trọng trách quan trọng như Hiệu trưởng danh dự của trường Swinburne University of Technology; Chủ tịch của Trung tâm khoa học Victorian Arts Centre Trust; Chủ tịch Trung tâm nghiên cứu sức khỏe cộng đồng Mental Health Research Institute of Victoria…Tháng 7/2007, Richard Pratt đã được bầu làm Chủ tịch CLB bóng đá giàu truyền thống của Australia, Carlton Football Club.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đặc biệt, Richard Pratt và gia đình cũng đã tự thành lập quỹ từ thiện Pratt Foundation nhằm đẩy mạnh các hoạt dộng giúp đỡ người nghèo và các hoạt động từ thiện vì cộng đồng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với tài năng, uy tín và những đóng góp cho xã hội, Richard Pratt đã vinh dự được nhận nhiều giải thưởng lớn như giải thưởng Environmental Visionary năm 1998 sau chiến dịch Keep Australia Beautiful Campaign; huân chương danh dự Order of Australia – huân chương danh giá nhất của Australia - năm 1985 và 1998. </span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo VnExpress)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-43933500117200021842009-05-09T15:47:00.000+07:002009-05-09T15:48:27.227+07:00Sự nghiệp của tỷ phú trẻ nhất thế giới Michael Dell<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;"> Michael Dell đã chen được chân vào một ngành công nghiệp "không khoan nhượng" nhất thế giới bằng cách phá bỏ đi những thông lệ kinh doanh máy tính lúc bấy giờ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hiện Dell vẫn tiếp tục theo đuổi những cách thức đó bằng việc tiếp cận những thị trường chưa công ty nào quan tâm đến, giới thiệu nhãn hiệu Marketing thương mại của công ty tới mọi nơi trên thế giới, tích cực bán hàng qua mạng...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có một thương hiệu mang tên Dell Computer</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Dell Computer được thành lập ngày 3/5/1984 với số vốn ban đầu 1.000 USD và một ý tưởng chưa từng có: bán các chương trình trực tiếp cho người tiêu dùng, bỏ qua khâu bán hàng trung gian. Rồi từ người cung cấp máy tính, Công ty Dell chuyển sang sản xuất máy tính.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ðể nâng cao uy tín, Dell tự tay vẽ mẫu quảng cáo sản phẩm của mình, đó là hình một chiếc hộp có in hai chữ đầu của Công ty Dell, khởi đầu cho một thương hiệu lớn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Michael sành tâm lý khách hàng mua máy tính là dễ bực bội mỗi khi máy trục trặc. Dell thiết lập ngay một đường dây nóng phục vụ 24/24 giờ, đáp ứng mọi yêu cầu của khách. Ngoài ra hãng còn có một tổ kỹ thuật tập hợp các chuyên gia máy tính lành nghề hướng dẫn khách sử dụng máy tính qua điện thoại. Khi Internet ra đời, Dell cũng nhanh nhạy đưa công ty lên mạng để quảng bá.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thế nên cái gì đến phải đến: hãng hiện có khoảng 41.800 chi nhánh khắp thế giới và doanh thu năm qua lên tới 38,2 tỉ USD. Dell là nhà cung cấp các dịch vụ và linh kiện máy tính đầu tiên cho các tập đoàn lớn nhất trên thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 2003, Thời báo Phố Wall bình chọn Dell là một trong số 10 công ty làm ăn có uy tín nhất. Hiện là công ty đứng hàng thứ tư của Mỹ về công nghệ sản xuất máy tính và lọt vào danh sách 500 công ty nhất thế giới theo sự bình chọn của tạp chí kinh doanh Fortune.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong 10 năm qua, dù khủng hoảng công nghệ cao nhiều lần xảy ra nhưng Dell vẫn giữ được mức tăng trưởng bình quân hàng năm là 40%. Riêng trong thập kỷ 90, cổ phiếu của Dell luôn là sự lựa chọn số 1 với mức trả cổ tức tới 97%. Năm 2003, khi tất cả những đối thủ cạnh tranh đang dần mất thị phần, thì thị phần của Dell ở Mỹ tăng 31%.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thành công từ mô hình kinh doanh trực tiếp</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mô hình kinh doanh trực tiếp của Dell kết hợp nhiều yếu tố nhằm cung cấp những sản phẩm có giá trị tốt nhất cho khách hàng. Đó là những sản phẩm được tùy biến với mức giá thấp, thêm vào đó là hình thức giao hàng nhanh và dịch vụ khách hàng hoàn hảo. Với phương thức hoạt động theo mô hình kinh doanh trực tiếp, tất cả các sản phẩm của Dell cung cấp cho khách hàng đều được sản xuất theo đơn đặt hàng. Cách thức này đã đưa tập đoàn máy tính Dell trở thành nhà sản xuất và phân phối trực tiếp các hệ thống máy tính lớn nhất thế giới.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Một khách hàng có thể gọi điện thoại tới chi nhánh Dell hay truy cập tới www.dell.com để đặt hàng chiếc máy tính với cấu hình mà mình mong muốn. Trong vòng 5 ngày chiếc máy sẽ được giao tận tay khách hàng và cùng một cấu hình đó, mức giá Dell đưa ra thấp hơn 10-15% giá của các đối thủ cạnh tranh. Bên cạnh đó, dịch vụ bảo trì, bảo dưỡng của Dell được đánh giá là rất hoàn hảo. Kết quả là Dell có thứ hạng vững chắc trong những công ty hàng đầu với sản phẩm tin cậy và dịch vụ hoàn hảo.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhờ bán hàng trực tiếp nên Dell không phải trả tiền cho các nhà phân phối trung gian. Do đó giá thấp hơn mức bình quân tới 12% so với các đối thủ. Gần 2/3 lượng sản phẩm của Dell được bán cho các chính phủ, các tập đoàn lớn và các tổ chức giáo dục.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhà tiên phong trong mô hình bán hàng trực tiếp hiện đang bán hơn 43 triệu USD giá trị máy tính mỗi ngày từ hơn 80 quốc gia qua những website, mang lại hơn 50% doanh thu trong tổng doanh thu của tập đoàn. Khách hàng mua theo hình thức này rất đa dạng, từ cá nhân cho tới các tổ chức kinh doanh lớn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Michael Dell đã phát minh ra một mô hình kinh doanh mà cả thế giới muốn học hỏi. Thế nhưng sau nhiều năm, không ai có thể sao chép hoàn toàn mô hình này. Đối với Dell, điều đó chẳng có gì lạ bởi hiếm có hãng nào có đủ điều kiện để sao chép đầy đủ mô hình kinh doanh của mình. Ngay cả khi muốn áp dụng mô hình này, thì các hãng có uy tín cũng không dám mạo hiểm từ bỏ công việc kinh doanh và mạng lưới tiêu thụ sản phẩm quen thuộc. Mô hình Dell có tác dụng khích lệ nhưng khó sao chép nguyên xi vì nó quá độc đáo.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bí quyết làm giàu của Michael Dell</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau khi đạt được điều kỳ diệu đó, Michael Dell đã kết luận triết lý quản lý kinh doanh của mình: "Ðịnh hướng khách hàng, thiết lập một chiến lược rõ ràng để có thể thảo luận, hiểu và thực hiện được. Phân đoạn công việc thành những phần có thể điều khiển được, có tính toán và phân chia trách nhiệm rõ ràng. Ðặt ra các mục tiêu để phấn đấu. Tập trung quan tâm vào hoạt động thực tế, kết quả đạt được và vạch ra quyết định hoạt động từng ngày thay vì chỉ khuyến khích xuông. Và hãy thoải mái vui vẻ."</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trên thực tế, Michael Dell đã có máu kinh doanh từ khi còn ở trường trung học. Michael giữ chân bán báo dài hạn cho Tạp chí Post ở Houston. Ðể tăng số báo bán, Michael lập danh sách những người mua báo dài hạn vừa lập gia đình cho vào máy tính lưu trữ. Sau đó, Michael gửi "quà cưới" đến nhà các đôi uyên ương đó bằng cách tặng báo biếu nhiều tuần liền. Phần lớn những gia đình đó đều đặt mua báo dài hạn và chỉ với "thương vụ" này, Michael bỏ túi 18.000 USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 18 tuổi, vào trường Ðại học Texas ở Austin, Michael vẫn nuôi mộng kinh doanh. Lúc bấy giờ, ở Mỹ máy tính cá nhân đang ở trong tình trạng cung không đủ cầu, những người bán hàng nâng giá vô tội vạ. Michael tìm hiểu, biết hãng IBM thường buộc các đại lý nhận số lượng máy tính lớn hơn khả năng bán, số máy dư này thường được cất vào kho. Michael đến thương lượng với các đại lý mua máy dư với giá rẻ. Mày mò cải tiến vài chi tiết nhỏ trong các máy, Michael đường hoàng đem hàng của mình tung ra thị trường với giá rẻ 15% so với máy tính cùng hiệu năng đang lưu hành trên thị trường. Ðang là sinh viên đại học năm đầu tiên, Michael vừa học vừa làm, kiếm được 50.000 USD mỗi tháng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Michael quyết định mở cơ sở kinh doanh: công ty Dell ra đời lúc Dell tròn 19 tuổi. Anh thuê một căn phòng nhỏ và một người quản lý phụ giúp tính toán sổ sách, quản lý tiền bạc và cung cấp hàng cho khách. Phương pháp kinh doanh của Dell vẫn theo cách cũ, nghĩa là tái chế máy tính "lỗi thời" của IBM trở thành hàng mang nhãn hiệu Dell rồi giao hàng tận nơi cho người tiêu dùng với giá rẻ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Michael Dell - tỷ phú trẻ nhất thế giới</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bản thân Michael Dell là tỉ phú trẻ nhất nước Mỹ vào năm 1999 ở tuổi 34 và là một trong sô "100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới" do báo Time bình chọn tháng 4/2004. Michael Dell đã xây dựng được một công ty năng động nhất thế giới và ông hiện là chủ sở hữu một tài sản cá nhân vượt quá 17 tỷ USD nhờ việc kinh doanh của mình. Michael Dell đã rất thành công với cách điều hành công ty theo mô hình kinh doanh trực tiếp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Anh vừa được xếp vào danh sách Top 10 người giàu nhất thế giới. Tạp chí "Forbes" xếp anh ở vị trí số 6, tuy còn kém xa vị trí số 1 của Bill Gates. Còn "Fortune" thì lại tặng cho Michael Dell danh hiệu "người Mỹ giàu nhất ở tuổi dưới 40", trong khi đó Jeff Bezos - ông chủ tài ba của Amazon - đứng ở vị trí sát nút.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tài sản của Michael Dell đã tăng lên gấp đôi trong những tháng vừa qua nhờ điểm của tập đoàn tăng ở thị trường chứng khoán, Michael Dell luôn giữ 21% cổ phần trong công ty.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ngoài đời, Michael không phải là một người sôi nổi, thích phô trương mà ngược lại ông sống khá giản dị, hết lòng với vợ và con. Hình ảnh của Dell in dấu trong trí nhớ nhiều người là một người đàn ông bảnh bao với gương mặt sáng sủa, gọn gàng trong chiếc áo sơ mi là thẳng và thắt caravat.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trục trặc đầu tiên: Lợi nhuận đang sụt giảm</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cổ phiếu của Dell trong ngày 6/11 trên thị trường chứng khoán Nasdaq của Mỹ sụt giảm xuống còn 29,76USD, tức giảm 6,6% so với mức 31,88 USD trước đó một tuần. Nguyên nhân là do doanh thu quý III của hãng sản xuất máy tính cá nhân lớn nhất thế giới này chỉ đạt 13,9 tỷ USD, thấp hơn chút ít so với dự báo trước đó của công ty là khoảng từ 14,1 - 14,5 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vậy là cuối cùng, chính sách máy tính giá rẻ chất lượng đảm bảo của Dell cũng không hoàn toàn miễn nhiễm trước các "đợt ốm" theo chu kỳ của ngành máy tính. Trước đây, trong khi các đối thủ điên đầu vì không bán được hàng thì Dell vẫn đủng đỉnh đút túi hàng tỷ USD từ những chiếc máy tính sản xuất theo phương châm đó, một phương châm hoàn toàn mới lạ và hiệu quả trong ngành này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tuy vậy, bước sụt giảm này tỏ ra chỉ là chút khó khăn không đáng kể đối với hãng máy tính Dell cùng ông chủ trẻ tuổi tài ba Michael Dell. Hãng đặt trụ sở tại quê hương của những chàng cao bồi Texas này vẫn chiếm 18% thị phần máy tính cá nhân toàn cầu và giữ vững vị trí số 1 của mình trong lĩnh vực ấy.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thế nên tới ngày 6/11, tuần báo tài chính Barron của Mỹ nhận định những ngày đẹp nhất của triều đại Dell vẫn đang ở phía trước và họ chỉ cần không nhiều thời gian để vượt qua chút khó khăn trước mắt. "Doanh thu và lợi nhuận của Dell không đạt mong đợi chỉ là bước lùi ngắn để họ tạo ra bước đột phá mới sắp tới", tờ báo này nhận định. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo VietnamNet)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-15295516669557148412009-05-09T15:45:00.000+07:002009-05-09T15:46:49.940+07:00Từ con nghiện trở thành ông chủ<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Bob Williamson đã rời căn nhà đổ nát ở Mississipi đi bụi khắp đất nước năm 17 tuổi. Năm 1970, Bob đã dừng chân tại Atlanta khi vừa tròn 24 tuổi, vô gia cư, bần cùng và nghiện heroin. Khi anh kiếm được công việc lau dọn với mức thù lao 15 đô la một tuần, không ai có thể ngờ rằng một ngày nào đó anh sẽ là chủ của một công ty phần mềm trị giá 26 triệu đô la Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Kinh doanh thành công thường là sự kết hợp hoàn hảo của làm việc chăm chỉ và sự may mắn, và Williamson đã có cả hai. Không lâu sau khi tới Atlanta, anh bị thương trong một tai nạn xe hơi và phải điều trị nhiều tháng trong bệnh viện. Tại đây, Bob Williamson đã quyết định phải đứng thẳng dậy để sống một cuộc đời đáng sống. Thực hiện điều này không hề dễ dàng: Anh đã có tiền án, không bằng cấp và có rất ít công việc phù hợp. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau này, khi đã là chủ tịch kiêm CEO của Hãng Horizon Software International, với 180 công nhân sản xuất phần mềm phục vụ cho các hệ thống dịch vụ thực phẩm được sử dụng trong trường học, bệnh viện và các cơ quan khác, William kể: “Tôi đã định hoặc là đi tự tử - hành động mà một vài người bạn của tôi đã làm - hoặc là phải tìm cách xoay chuyển cuộc đời của mình”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Công ty phần mềm quốc tế Horizon của Bob Williamson là công ty chuyên cung cấp các giải pháp quản lý dịch vụ thực phẩm cho ngành công nghiệp thực phẩm. Công ty cung cấp các giải pháp dịch vụ thực phẩm và các hệ thống quản lý phía sau văn phòng (back-office), bao gồm quản lý kho, thu mua, lập kế hoạch danh mục, phân tích dinh dưỡng và phân phối kho.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thăng chức tám lần trong hai năm</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cuối cùng, William đã tìm được công việc dán nhãn hiệu lên các thùng sơn tại tầng hầm của công ty sơn Glidden. Cậu bé đã sắp xếp gọn gàng phòng dán nhãn và giúp Glidden trở thành hệ thống máy tính đầu tiên của công ty. Triết lý làm việc của cậu bé là: “Là người đầu tiên có mặt tại tầng hầm, là người cuối cùng rời khỏi tần hầm”. Trong hai năm, Glidden đã thăng chức cho Williamson tám lần.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau đó Williamson tiếp tục tham gia làm việc cho hai công ty sơn khác. Khi đã trở thành một chuyên gia về sơn, Williamson bắt đầu làm việc trong tầng hầm của ông để tự phát triển một công thức tốt hơn theo sở thích của ông: nghệ thuật sơn airbrush. “Tôi đã vay 1.000 đô la Mỹ bằng thẻ visa và đã mua một loạt các loại hóa chất và tạo ra nhiều kiểu sơn khác nhau. Tại triển lãm, các họa sĩ kéo tới gian hàng trưng bày của ông để mua sơn mà ông đã sáng tạo ra, gọi là sơn Polytranspar.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông đã biến thành công bước đầu này thành một số các ngành kinh doanh khác: một tạp chí cho các họa sĩ, các cuốn sách về bí quyết, một nhà sản xuất chuyên cung cấp sơn cho các họa sĩ, và ngành kinh doanh đặt hàng bằng thư, vừa phát triển ông vừa tự học thêm. Khi việc kinh doanh lớn dần, ông cần các công cụ của tổ chức. Đó là vào đầu những năm 1980, và ông đã nhận ra rằng ông cần các hệ thống cho nhà kho, kiểm soát nhà kho, và quản lý chuỗi cung cấp. Williamson nói: “Lúc đó bạn không thể mua được phần mềm, vì vậy tôi đã thuê hai nhà lập trình và chúng tôi đã viết phần mềm cho các công ty khác nhau”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khôi phục từ phá sản</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tới năm 1986, khi đang bán được 6 nghìn danh mục liên quan tới nghệ thuật ra thị trường, thì cũng là lúc Williamson chuẩn bị để công ty có đợt phát hành cổ phiếu lần đầu tiên. Nhưng trong suốt giai đoạn kiểm toán cho lần phát hành cổ phiếu đầu tiên này, ông đã phát hiện ra một kế toán đang biển thủ tiền của công ty. “Chúng tôi đã phải đấu tranh quyết liệt để vượt qua giai đoạn khó khăn này”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhưng ông đã bị thuyết phục rằng ông có thể phục hồi. Williamson đã hối thúc người chủ nợ không đệ đơn ra tòa, việc đó sẽ buộc ông phải bán tống bán tháo công ty. “Hàng tuần, tôi viết thư cho họ và nói cho họ biết chuyện gì đang xảy ra, và chúng tôi đã từng bước dần tái xây dựng công ty”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tập trung vào quán ăn phục vụ trong trường học</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau khi hồi phục, ông đã bán hết toàn bộ phần kinh doanh trước đây của mình, và vào năm 1992, ông đã thành lập lên Horizon. Công ty được xây dựng dựa trên phần mềm back-office mà William đã dành nhiều năm phát triển cho riêng ngành kinh doanh của ông. Ông cho biết: “Chúng tôi đã viết một hệ thống cho ngành kinh doanh đặt hàng bằng thư, chúng tôi đã viết phần mềm cho công ty sản xuất của chúng tôi, một hệ thống cho ngành kinh doanh bán lẻ. Chúng tôi không bán chúng cho bất kỳ ai. Chúng tôi chỉ tự viết ra cho mục đích sử dụng riêng của chúng tôi”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Công ty tập trung và hệ thống quán ăn phục vụ trong trường học khi Williamson thấy rằng không ai viết phần mềm back–office cho thị trường này. Ông nhanh chóng bán chúng cho các tổ chức khác như bệnh viện, bệnh xá, trường đại học, các căn cứ quân sự. Gần đây Horizon đã dành được hợp đồng cho hệ thống các trường công tại Los Angeles, là hệ thống lớn thứ hai trên toàn quốc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Con trai của Williamson, Michael nói rằng cha anh thành công vì ông đã biết cách nhảy vào các thời cơ mà vận may đã để lộ. “Bạn sẽ không bao giờ nghĩ rằng bạn sẽ tập trung vào kinh doanh phần mềm cho dịch vụ thực phẩm khi chúng tôi khởi tạo Horizon, nhưng hướng đi sẽ dẫn chúng ta tới đó và chúng ta tận dụng cơ hội này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hiện nay Williamson đã là chủ tịch của hãng Horizon nổi tiếng ở Atlanta. Công ty sở hữu doanh thu 26 triệu đô la năm 2007 và ông dự kiến sẽ tăng lên 32 triệu đô la trong năm nay. Nhưng Williamson vẫn nói rằng: “Tôi là người đầu tiên ở đó và là người cuối cùng ra về”. Và ông cho rằng thành công kinh doanh của ông là vì ông đã “cải tà quy chính”. “Tôi luôn cố gắng thành thật và thẳng thắn, không dối trá và không lừa gạt ai”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm việc chăm chỉ chắc chắn vẫn là một phần không thể thiếu trong lối sống của Williamson. Ông nhớ lại những năm tháng làm việc 20 giờ một ngày và nói rằng cho tới nay ông vẫn chỉ ngủ khoảng 4-5 tiếng một đêm. Nhưng cơ hội đã hướng ông tới thành công này: một tai nạn xe hơi đã lôi ông bật ra khỏi cuộc sống tiêu cực, một công thức sơn mới trở nên thành công rực rỡ và những tiềm năng của ngành công nghiệp phần mềm đang đâm chồi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold; font-style: italic;">(Theo LanhDao)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-5113903025989515712009-05-09T15:43:00.000+07:002009-05-09T15:44:50.068+07:00Giám đốc điều hành tuổi 26<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Ephren W.Taylor II được tạp chí The Michigan Chronicle bình bầu là một trong 10 người đem lại những thay đổi mang tầm cỡ toàn cầu. Anh là giám đốc điều hành (CEO) người Mỹ gốc Phi trẻ nhất thế giới.</span><br /> <br /><span style="font-weight: bold;">The Michigan Chronicle là một tạp chí dành cho người Mỹ gốc Phi có trụ sở tại Michigan, Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ở tuổi 26, Ephren W.Taylor II đã là lãnh đạo một công ty chuyên đầu tư vào các dự án kinh doanh mang tính xã hội như dự án nhà ở giá rẻ khu Clevelan và Kansas của các gia đình công nhân. Đồng thời, anh còn kiêm chức giám đốc điều hành của công ty City Capital, hoạt động trong lĩnh vực đầu tư vào các dự án tái sinh đô thị và khoan dầu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Công ty anh lãnh đạo có tên City Capital Corporation. Anh được người dẫn chương trình Tom Joyner đặt cho cái tên đầy kính trọng “pho sử sống”, vì chàng trai tài năng này bắt đầu kinh doanh từ năm... 12 tuổi. Bước sang tuổi 17, Ephren W.Taylor II đã gây dựng nên công ty có giá trị nhiều triệu đô la Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Biết lập trình từ năm 13 tuổi</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren kể: “Mọi sự bắt đầu khi tôi nài nỉ mẹ mua cho một đĩa trò chơi điện tử. Thời ấy, mặc dù đã có hệ thống chơi qua video, nhưng quanh đi quẩn lại tôi cũng chỉ biết chơi trò Super Mario và vài trò Mario khác. Một ngày kia, tôi ngáp dài và xin mẹ mua thêm trò gì đó mới lạ, mẹ lại trả lời thản nhiên như không: “Sao con không tìm cách tự chế ra trò chơi cho mình nhỉ?”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi mò tới hiệu sách và nhìn thấy cuốn dạy lập trình, sáng tác trò chơi điện tử của tác giả André Lamothe, có tựa đề: “Cách tạo trò chơi điện tử trong vòng 21 ngày”. Giá của cuốn sách là 39 đô la Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi bảo mẹ: “Mẹ mua cho con cuốn này đi!”, mà không hề biết rằng để học được theo sách, tôi cần có máy tính, biết một chút cơ sở về lập trình và phải giỏi toán, lý để hiểu được những điều trình bày trong cuốn sách".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thế là, ngày ngày, cứ sau giờ học ở trường, Ephren lại chui vào phòng máy tính, giở sách ra và miệt mài đọc rồi thử nghiệm trên màn hình. Anh đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, cho tới khi bắt đầu vỡ vạc ra, thế nào là lập trình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren đã tạo ra một trò chơi có tên “Clone of Pong” nhạt toẹt, bởi đó là một sự bắt chước vụng về của trò Asteroids. Sau đó, Ephren quyết định nghĩ ra trò chơi dạng 3D, những kiến thức đọc được ở chương cuối của cuốn sách.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Anh mất hai tuần để hoàn thành. Có người nhìn thấy sản phẩm đó và hỏi mua với giá 10 đô la cho một bản copy. Thế là Ephren bắt đầu bán đĩa trò chơi do mình tự làm ra.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Anh khao khát được trở thành một Bill Gates da đen hay Michael Jordan (cầu thủ bóng rổ nổi tiếng thế giới). Trong khi Michael Jordan kiếm được 90 triệu đô la Mỹ, còn Bill Gates có trong tay những 90 tỉ đô la. Ước muốn đó dường như quá xa vời với Ephren lúc bấy giờ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tiếp xúc với máy tính để tạo ra trò chơi điện tử, Ephren có dịp bước vào thế giới huyền diệu của Internet. Anh nhận ra rằng, đây là nơi có thể kiếm ra tiền, và lập nên công ty thiết kế trang web.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lúc đầu, anh lấy có 200 đô la cho một trang web, nhưng không lâu sau, anh nhận thấy cái giá đó quá “bèo” so với các đồng nghiệp. Thế là, Ephren bắt đầu tăng giá. Anh nghiền không biết bao nhiêu sách lập trình để lập trò chơi điện tử và trở thành đối tượng săn tìm trên các diễn đàn mạng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ở đó, Ephren đăng ký là một công ty trách nhiệm hữu hạn (để làm được Ephren lại phải mày mò đọc tài liệu về cách lập vốn, điền biểu bảng thuế, vì anh chẳng quen luật sư nào cả), và nghĩ cho phần mềm một cái tên gọi là Flame Software.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau khi nhận được 3.800 đô la tiền công, anh nghĩ bụng, “người sử dụng phần mềm đó được hưởng những 800.000 đô la, thế thì tại sao mình không tự sở hữu một công ty nhỉ?”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">16 tuổi trở thành triệu phú</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 16 tuổi, Ephren W.Taylor II “bước qua vạch 7 con số” để trở thành triệu phú, khi cùng với bạn tên Michael Stahl lập nên một trang web kết nối các học sinh trung học và đại học muốn tìm việc làm và các công ty cần tuyển nhân lực, mang tên GoFerretGo.com.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không có sẵn nhiều tiền để quảng cáo và lăng xê trang web, họ quyết định đăng tin trên các tờ báo địa phương, thông báo về việc công ty khai trương. Chẳng bao lâu, có tới 30.000 người tìm tới trang web GoFerretGo.com.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lúc đầu, hai chàng trai cũng lại quá rộng rãi với khách hàng: họ chỉ đòi giá 38 đô la cho một thông báo tìm việc làm tới khi biết rằng, các đối thủ cạnh tranh như Sprint, Citigroup và Pizza Hut sẵn sàng trả một số tiền gấp cả trăm lần như thế để săn tìm các tài năng trẻ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren W.Taylor II và Michael Stahl liền thuê văn phòng và thậm chí thuê cả thầy giáo dạy lịch sử ngày trước đến làm việc ở công ty. Tới năm 2001, công ty bị giải thể vì tình trạng khủng hoảng công nghệ, nhưng vào thời kỳ đỉnh cao, định giá của công ty lên tới con số 3,5 triệu đô la.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ephren W.Taylor II không chỉ là nhà kinh doanh, anh còn là một thuyết trình gia. Anh thường xuyên tới các trường đại học, trường phổ thông và gặp gỡ với các cấp chính quyền địa phương để bàn về các vấn đề liên quan tới cuộc sống thành thị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cuốn sách đầu tiên của anh mang tựa đề “Creating Success from the Inside out” là một cuốn sách bán chạy nhất cho các độc giả là các tổng giám đốc. </span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo TienPhong Online)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-30714704319664107802009-04-19T18:22:00.000+07:002009-04-19T18:23:07.330+07:00George Soros - kẻ khuynh đảo thị trường tài chính thế giới<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Chỉ vài tháng trước khi kinh tế toàn cầu rơi vào suy thoái, tỷ phú Soros nhận định, hệ thống tài chính đang ở trong tình trạng “siêu bong bong” và chỉ chờ ngày vỡ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong cuốn sách mang tên “Mô hình mới của thị trường tài chính” (tạm dịch từ The new paradigm for financial markets), Soros mô tả hiện tượng “siêu bong bong” trên thị trường tài chính đã hình thành trong suốt 25 năm qua và chỉ ngày vỡ. Đây là cuốn thứ ba trong một series sách của Soros đề cập đến thảm họa đối với thị trường tài chính. Trong đó, tỷ phú đầu cơ viết một cách ẩn dụ: “Tôi đã đếm số lần sói tru. Lần đầu tiên là trong cuốn 'Thuật giả kim của thị trường tài chính', lần thứ hai là cuốn 'Khủng hoảng của chủ nghĩa tư bản toàn cầu' và lần thứ ba là trong cuốn sách này. Sau 3 lần sói tru, con sói thực sự sẽ đến”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tỷ phú cũng nhận định, hiện chưa có triển vọng về việc tìm ra giải pháp trong ngắn hạn cho cuộc khủng hoảng tài chính. Soros cũng là người công khai phản đối mạnh mẽ nhất kế hoạch của cựu Bộ trưởng Tài chính Mỹ Henry Paulson dùng 700 tỷ USD để mua lại nợ xấu của các định chế tài chính.</span><br /><span style="font-weight: bold;">Những nhận định của George Soros giờ vẫn được nhiều người tin theo. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sự nghiệp của Soros có nhiều mảng tối, trong đó có những lần bị phạt vì đầu cơ tiền tệ hoặc bị cáo buộc về giao dịch nội gián. Năm 1988, Soros nhận được lời đề nghị tham gia nắm giữ ngân hàng khổng lồ của Pháp Société Générale. Soros từ chối, nhưng sau đó mua một lượng cổ phần của ngân hàng này trước khi thông tin về việc chuyển nhượng ngân hàng được công bố rộng rãi. Một năm sau, giới chức Pháp bắt đầu điều tra về vụ việc và đến năm 2002, một tòa án nước này kết luận hành vi của Soros là giao dịch nội gián và tuyên phạt vị tỷ phú 2,3 triệu USD, bằng đúng số tiền Soros kiếm được từ vụ mua cổ phần của Société Générale. Soros phủ nhận và nói rằng thông tin về vụ chuyển nhượng đã được công bố rộng rãi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mới đây, quỹ đầu tư Soros Management Fund bị cơ quan quản lý Hungary, nơi Soros sinnh trưởng, phạt 2 triệu USD vì thực hiện kế hoạch đầu cơ tấn công đồng nội tệ của nước này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Song tên tuổi của Soros được biết đến nhiều nhất trên thị trường tài chính thế giới qua vụ đầu cơ đồng bảng Anh vào năm 1992. Vào ngày Thứ tư Đen tối 16/9/1992, Soros đột nhiên trở nên nổi tiếng khi bán khống lượng bảng Anh có giá trị tương đương trên 10 tỷ USD, và kiếm lợi từ việc Ngân hàng Trung ương Anh do dự lựa chọn hoặc nâng lãi suất nội tệ lên ngang bằng với lãi suất tại các nền kinh tế khác trong Tổ chức sử dụng chung cơ chế tỷ giá châu Âu, hoặc thả nổi đồng nội tệ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cuối cùng, Ngân hàng Trung ương Anh buộc phải rút đồng bảng Anh ra khỏi cơ chế tỷ giá hối đoái châu Âu và phá giá đồng bảng. Soros kiếm được khoảng 1,1 tỷ USD trong phi vụ này và được biết đến với biệt danh “kẻ phá hoại ngân hàng trung ương Anh”. Những người thân cận của Soros có lần tiết lộ, khi thấy những điểm yếu của đồng bảng trong thời điểm đó, Soros đã hối thúc những người dưới quyền tận dụng lợi thế của mình chuẩn bị cho cuộc “tấn công” vào đồng tiền này.</span><br /><span style="font-weight: bold;">Chân dung biếm họa của Soros trên trang bìa tạp chí danh tiếng Time.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1997, trong cuộc khủng hoảng tài chính châu Á, Soros một lần nữa “đánh” đồng tiền của các quốc gia, trong đó khu vực Đông Nam Á rơi vào tầm ngắm. Quỹ đầu cơ của Soros bị cáo buộc đã gây áp lực lên các đồng tiền để hưởng lợi trực tiếp từ chiến lược đầu cơ vào đồng tiền đó. Soros phản bác các cáo buộc và nói rằng quỹ của ông đơn thuần kiếm lợi từ chính những yếu kém của hệ thống tài chính thế giới mà ai cũng biết. Chiến lược đầu tư của quỹ này được dựa trên phân tích về các xu hướng kinh tế vĩ mô đang diễn ra hoặc được nhận định sớm diễn ra tại một số nước.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cách nhìn của giới đầu tư quốc tế cũng như lãnh đạo các nền kinh tế về Soros không đồng nhất, bởi với nhiều người, Soros như một tội đồ vì đã “đánh” các đồng tiền để kiếm lợi. Song người ta đều nhìn nhận Soros là một nhà đầu tư huyền thoại, với những nhận định xác đáng về sức khỏe nền tài chính thế giới. Cựu chủ tịch Cục Dữ trữ liên bang Mỹ (FED) Paul Volcker từng nói: “George Soros đã tạo nên dấu ấn trên thị trường tài chính với tư cách một nhà đầu cơ đại tài, đủ khôn ngoan để rút lui ngay cả khi trò chơi vẫn ở phía trước. Lợi nhuận khổng lồ ông kiếm được hiện được sử dụng để thúc đẩy thay đổi tại những nền kinh tế đang trong quá trình chuyển đổi”.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sinh trưởng trong một gia đình người Hungary gốc Do Thái, George Soros di cư sang Mỹ từ những năm 1950. Cha của ông, Tivadar Soros, là một nhà văn có tiếng tại Hungary. Trước khi sang Mỹ, Soros từng sống tại nhiều nước châu Âu và học Triết học.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đặt chân tới Mỹ năm 1956, Soros khởi nghiệp từ vị trí nhân viên môi giới tại hãng tài chính F.M. Mayer và là nhà phân tích cho Wertheim and Company cho tới giữa những năm 1960. Trong thời gian này, Soros nghiên cứu một triết lý đầu tư của riêng mình có tên “reflexibity” (tạm dịch: cơ chế phản xạ), với quan điểm cách định giá thị trường của chính những người tham gia thị trường sẽ tác động tới giá trị đã được xác định trên cơ sở sổ sách. Đây về sau trở thành nguyên lý cơ bản của hoạt động của các quỹ đầu cơ do Soros điều hành.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 1973, Soros từ bỏ vị trí phó chủ tịch một tập đoàn đầu tư tại New York và lập hãng đầu tư riêng,về sau hãng này chuyển đổi thành Quỹ Quantum. Ông tuyên bố muốn kiếm đủ tiền từ thị trường tài chính để hỗ trợ sự nghiệp viết sách và nghiên cứu triết học của mình, và dự kiến mỗi năm kiếm được 500.000 USD là chấp nhận được. Nhưng hoạt động đầu tư của Soros sau này chủ yếu được gắn liền với Soros Fund Management.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với lượng tài sản trị giá khoảng 11 tỷ USD, Soros hiện là người giàu thứ 29 tại Mỹ theo bảng xếp hạng của Forbes, với hoạt động trong nhiều lĩnh vực, từ đầu tư chứng khoán, đầu cơ ngoại hối, kinh doanh. Vị tỷ phú này cũng là một nhà hoạt động xã hội và nhà hoạt động chính trị.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hiện tỷ phú 79 tuổi này nắm giữ Soros Management Fund, Viện xã hội mở, và từng là một thành viên của Ban lãnh đạo của Hội đồng quan hệ quốc tế của Mỹ. Với 2 người vợ, và cả 2 đều đã ly dị, Soros có 5 người con.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông cũng là người tích cực tham gia các hoạt động xã hội. Từ những năm 1970 đến nay, Soros liên tục đóng góp cho các quỹ hỗ trợ sinh viên người da màu học đại học, đặc biệt tại Nam Phi. Tạp chí Time ước tính, tổng số tiền Soros đã chi cho các chương trình xã hội tại Mỹ, châu Phi và Nga vào khoảng 6 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">George Soros cũng được biết đến với những phát ngôn gây chấn động, đặc biệt đối với chính quyền của cựu tổng thống Mỹ Georrge Bush. Trong một cuộc phỏng vấn với tờ The Washington Post năm 2003, Soros tuyên bố việc đánh bật ông Bush ra khỏi vị trí tổng thống là “tâm điểm của cuộc đời tôi” và đây là một “vấn đề sinh tử”. Vị tỷ phú này còn nói sẽ sẵn sàng đánh đổi cả gia sản của mình cho mục tiêu này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Soros đã thực hiện đúng như tuyên bố này, khi năm 2004, ông là một trong những người đóng góp lớn nhất cho các đối thủ của ông Bush trong cuộc đua vào Nhà Trắng. Thống kê của Trung tâm phản ứng chính trị Mỹ cho thấy, Soros đã đóng góp tổng cộng 23,5 triệu USD cho trên 500 tổ chức nhằm vận động cho việc đánh bại ông Bush. Song ông Bush vẫn tái đắc cử và có nhiệm kỳ thứ hai.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo VnExpress)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-69162451200648128302009-03-15T02:05:00.000+07:002009-03-15T02:06:07.258+07:00Những tỷ phú giàu nhất hành tinh năm 2009<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Tạp chí chuyên xếp hạng Forbes của Mỹ vừa công bố danh sách những tỷ phú của thế giới năm 2009. Khủng hoảng tài chính đã khiến số tỷ phú toàn cầu giảm nghiêm trọng, với mức giảm 30%, còn có 793 người trong năm nay, so với mức 1.125 người năm 2008.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Người sáng lập phần mềm số 1 thế giới Microsoft, tỷ phú Bill Gates, là người giàu nhất thế giới năm 2009.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những con số mà Forbes đưa ra cho thấy, năm 2008 là một năm đầy sóng gió với những người nắm giữ những khối tài sản khổng lồ. Trong số 1.125 tỷ phú của năm qua, có 373 người giờ không còn là tỷ phú - trong số này có 355 người chứng kiến tài sản của mình teo tọp và 18 người đã qua đời. Tuy nhiên, câu lạc bộ tỷ phú năm nay tiếp nhận thêm 38 gương mặt mới. Cộng thêm vào đó là 3 tỷ phú trước đây bị "rớt hạng" xuống triệu phú, nhưng năm nay đã phục hồi được tài sản lên mức tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo Forbes, năm nay là năm đầu tiên mà tài sản của những người giàu nhất Trái Đất giảm sút từ năm 2003. Tổng tài sản ròng của 793 tỷ phú trong danh sách năm nay là 2.400 tỷ USD, giảm mất 2.000 tỷ USD so với năm ngoái. Tài sản trung bình của mỗi tỷ phú đã giảm 23%, xuống còn 3 tỷ USD/người.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 2008, tài sản của tỷ phú Bill Gates sụt mất 18 tỷ USD, nhưng ông vẫn giành lại được danh hiệu người giàu nhất thế giới. Tỷ phú số 1 năm ngoái là nhà đầu tư huyền thoại Warren Buffett đã không duy trì được ngôi vị này do tài sản của ông đã “bốc hơi” 25 tỷ USD do cổ phiếu tập đoàn Berkshire Hathaway mất giá 50% trong năm qua. Mặc dù vậy, Buffett vẫn tỏ ra khá “kiên cường” khi chỉ bị tụt hạng xuống vị trí thứ hai trong danh sách tỷ phú năm 2009.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tỷ phú viễn thông người Mexico Carlos Slim Helu cũng mất 25 tỷ USD tài sản trong năm qua và tụt xuống vị trí thứ ba trong danh sách năm nay, từ vị trí thứ hai trong danh sách năm ngoái.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Do tác động sâu rộng của cơn bão tài chính, hiếm có tỷ phú nào tránh được sự hao hụt tài sản trong năm qua, cho dù họ hoạt động trên thị trường chứng khoán, trong lĩnh vực nguyên vật liệu thô, địa ốc hay công nghệ…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tuy nhiên, mất mát lớn nhất thuộc về tỷ phú người Ấn Độ Anil Ambani, với khoản thiệt hại 76% tài sản, tương đương 32 tỷ USD. Giá cổ phiếu của 3 tập đoàn mà ông sở hữu là Reliance Communications, Reliance Power và Reliance Capital cùng gần như “rơi tự do” trong năm qua. Năm 2008, chính tỷ phú này là người có mức gia tăng tài sản ngoạn mục nhất trong danh sách của Forbes.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ấn Độ có tới 24 tỷ phú trong câu lạc bộ những người giàu nhất hành tinh năm 2009. Trong số này, chỉ có một tỷ phú là không mất tiền trong năm vừa qua. 29 tỷ phú người Ấn trong danh sách năm ngoái tới năm nay đã không còn là tỷ phú, do thị trường chứng khoán nước này sụt giảm tới 44% trong năm 2008, trong khi đồng Rupee mất giá 18% so với USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bởi thế, Ấn Độ đành “ngậm ngùi” trao lại danh hiệu quốc gia có nhiều tỷ phú nhất châu Á cho Trung Quốc, nước đóng góp 28 gương mặt trong câu lạc bộ những người giàu nhất thế giới năm nay.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Về phần mình, Nga đã trở thành trung tâm của “nỗi thống khổ” của các tỷ phú trên hành tinh trong cuộc khủng hoảng tài chính đang hoành hành. 55 tỷ phú Nga, tức 2/3 số tỷ phú của nước này trong danh sách năm ngoái, đã bị đánh bật ra khỏi danh sách năm nay.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong số những nhân vật “rớt đài” này phải kể tới tỷ phú ống thép Dmitry Pumpyansky với tài sản sụt giảm 5 tỷ USD, hay tỷ phú khai mỏ và địa ốc Vasily Anisimov “đánh mất” 3,2 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cách đây 1 năm, Moscow vượt New York để trở thành thành phố có nhiều tỷ phú nhất thế giới. Khi đó, Moscow có 74 tỷ phú, còn New York chỉ có 71 tỷ phú. Nhưng năm nay, New York đã “lật ngược thế cờ” và giành lại danh hiệu này, với 55 tỷ phú, so với con số 27 tỷ phú của thủ đô nước Nga.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sau mấy năm đi xuống gần đây trong xếp hạng của Forbes, năm nay, nước Mỹ đã giành lại ngôi vị đầu bảng về mức độ giàu có. Các tỷ phú Mỹ năm nay chiếm 44% giá trị tài sản và 55% số thành viên của câu lạc bộ tỷ phú, tăng lần lượt 7% và 3% so với năm ngoái.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mặc dù vậy, số tỷ phú Mỹ năm nay đã giảm đi 110 người so với năm 2008. Trong đó, những tỷ phú có “dính dáng” tới Phố Wall là những người gánh chịu thiệt hại nghiêm trọng hơn cả.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cựu CEO Maurice (Hank) Greenberg của hãng bảo hiểm khổng lồ AIG “bó tay” nhìn khối tài sản 1,9 tỷ USD của ông gần như mất trắng sau khi tập đoàn này được Chính phủ Mỹ tiếp quản để tránh sự đổ vỡ. Hiện, Greenberg chỉ còn lại 100 triệu USD trong tay và “an phận” với danh hiệu triệu phú. Tương tự, cựu Chủ tịch ngân hàng Citigroup, ông Sandy Weill, hiện cũng không còn là tỷ phú nữa.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm 2008, có 39 nhà quản lý quỹ đầu cơ của Mỹ là tỷ phú, năm nay, con số này chỉ là 28. Ngoài ra, 12 tỷ phú Mỹ đứng đầu các quỹ đầu tư cổ phần tư nhân trong năm 2008 tới nay cũng đã rớt ra ngoài danh sách của Forbes. Chủ tịch tập đoàn đầu tư cổ phần tư nhân Blackstone, ông Stephen Schwarzman mất 4 tỷ USD trong năm qua, nhưng vẫn giữ được danh hiệu tỷ phú.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tính chung trên toàn thế giới, trong số 355 tỷ phú bị loại danh sách, có 80 người có tài sản bắt nguồn từ lĩnh vực tài chính hoặc đầu tư.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mặc dù năm 2008 chứng kiến sự mất mát tài sản của 656 tỷ phú, vẫn có 44 tỷ phú trong năm này kiếm thêm được tiền. Đó là những tỷ phú kinh doanh các mặt hàng tiêu dùng giá cả phải chăng hoặc những tỷ phú đã tiên liệu được sự sụp đổ của thị trường…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cuộc khủng hoảng hiện nay cũng nên được nhìn nhận là một cơ hội, bên cạnh những tác động tiêu cực của nó. Bằng chứng là, câu lạc bộ tỷ phú thế giới năm nay vẫn tiếp nhận thêm 38 thành viên mới - những người biết cách biến khủng hoảng thành cơ hội.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong số này có tỷ phú Mexico Joaquin Guzma Loera, một trong những nhà cung cấp cocaine lớn nhất cho Mỹ, tỷ phú Trung Quốc kinh doanh xe hơi chạy điện Wang Chuanfu, hay tỷ phú dầu gội đầu người Mỹ John Paul Dejoria…</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Top 10 tỷ phú giàu nhất hành tinh năm 2009:</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">1. Bill Gates (quốc tịch Mỹ, 53 tuổi, người sáng lập hãng phần mềm Microsoft, 40 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">2. Warren Buffett (quốc tịch Mỹ, 78 tuổi, Chủ tịch tập đoàn Berkshire Hathaway, tài sản 37 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">3. Carlos Slim Helu (quốc tịch Mexico, Chủ tịch tập đoàn viễn thông Telmex, 69 tuổi, tài sản 35 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">4. Lawrence Ellison (quốc tịch Mỹ, 64 tuổi, Chủ tịch hãng phần mềm Oracle, tài sản 22,5 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">5. Ingvar Kamprad (quốc tịch Thụy Điển, 83 tuổi, Chủ tịch hãng bán lẻ Ikea, tài sản 22 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">6. Karl Albrecht (quốc tịch Đức, 89 tuổi, chủ hãng bán lẻ Aldi, tài sản 21,5 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">7. Mukesh Ambani (quốc tịch Ấn Độ, 51 tuổi, Chủ tịch tập đoàn công nghiệp Reliance Industries, tài sản 19,5 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">8. Lakshmi Mittal (quốc tịch Ấn Độ, 58 tuổi, Chủ tịch hãng thép Arcelor Mittal, tài sản 19,3 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">9. Theo Albrecht (quốc tịch Đức, chủ các hãng bán lẻ Aldi và Trader’s Joe, 87 tuổi, tài sản 18,8 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">10. Amancio Ortega (quốc tịch Tây Ban Nha, Chủ tịch hãng bán lẻ hàng may mặc Zara, 73 tuổi, tài sản 18,3 tỷ USD)</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo Forbes)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-65212593583508883232009-03-15T02:04:00.000+07:002009-03-15T02:05:04.301+07:0010 tỷ phú trẻ nhất thế giới 2009<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Hôm qua, tạp chí nổi tiếng Forbes đã công bố danh sách những tỷ phú trẻ nhất thế giới năm 2009. Họ đều dưới 40 tuổi, kinh doanh ở nhiều ngành nghề khác nhau, nhưng có một điểm chung là chủ sở hữu những tài sản trị giá hàng tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Do ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, danh sách các tỷ phú trẻ năm nay có "hẻo" hơn những năm trước. Tài sản của họ, vì thế, cũng bị thu hẹp bớt. Năm ngoái, trong danh sách có tên 20 người, và tất cả đều dưới 36 tuổi. Nhưng năm 2009, tuổi của họ từ 25 đến 40. Tài sản trung bình của những người này năm nay cũng chỉ còn khoảng 2,9 tỷ USD, giảm 30% so với năm ngoái.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hoàng tử Albert von Thurn und Taxis - 25 tuổi - tổng tài sản 2,1 tỷ USD đã trở thành người đứng đầu danh sách những tỷ phú trẻ nhất thế giới năm nay khi người đồng sáng lập Facebook, Mark Zuckerberg, bị tuột khỏi danh sách này. Lần đầu tiên xuất hiện trong danh sách những tỷ phú của thế giới khi mới 8 tuổi, nhưng Albert chỉ chính thức thừa hưởng tài sản vào tháng 6/2001, đúng ngày sinh nhật lần thứ 18. Tốt nghiệp phổ thông ở Rome, sau đó theo học ngành kinh tế tại đại học Edinburgh (Scotland). Tài sản của Albert bao gồm bất động sản, các tác phẩm nghệ thuật, một công ty về công nghệ và khoảng 30.000 ha rừng ở Đức.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đứng vị trí thứ hai trong danh sách là người đồng sáng lập hãng tìm kiếm khổng lồ Google, Sergey Brin, 35 tuổi, với tổng tài sản trị giá 12 tỷ USD. Giá trị tài sản của Google trên thị trường chứng khoán đã giảm khoảng 30% trong một năm qua, nhưng những gì thuộc sở hữu của Sergey Brin vẫn còn rất lớn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Larry Page - 36 tuổi - tổng tài sản 12 tỷ USD, là con trai của một giáo sư, đồng sáng lập hệ thống tìm kiếm khổng lồ Google. Anh gặp người bạn Sergey Brin trong khóa học tiến sĩ về công nghệ thông tin tại ĐH Stanford. Hai người cùng cộng tác với nhau từ năm 1998 và sáng lập Google với văn phòng đầu tiên trong một garage của bạn. Larry Page, Sergey Brin và một số nhà đầu tư khác đều đã trở thành tỷ phú khi cổ phiếu của Google có mặt trên thị trường chứng khoán năm 2004. Vì khủng hoảng kinh tế, tài sản của anh đã giảm gần 6.6 tỷ USD so với năm ngoái.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sheik Mansour Bin Zayed Al Nahayan - 39 tuổi - tổng giá trị tài sản 4,9 tỷ USD, là thành viên của gia đình Hoàng gia Abu Dhabi. Năm ngoái, anh đã bỏ ra 300 triệu USD để mua lại CLB bóng đá Manchester City. Một tháng sau, anh cứu Ngân hàng hàng đầu của Anh Barclays bằng khoản đầu tư khoảng 5 tỷ USD. Tỷ phú trẻ này rất mê bóng đá và đua ngựa.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Jerry Yang - 40 tuổi - tổng tài sản 1,1 tỷ USD đã không còn giữ chức vụ cao nhất tại Yahoo kể từ tháng 1. Cổ phiếu của Yahoo đã giảm gần 55% kể từ khi có lời đề nghị sáp nhập với Microsoft tháng hai năm ngoái. Jerry Yang mới chỉ làm CEO tại Yahoo được hơn 1 năm rưỡi, nhưng hiệu quả kinh doanh mà anh mang lại không như kỳ vọng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Andrey Melnichenko - 37 tuổi - tổng giá trị tài sản 1 tỷ USD. Tài sản của tỷ phú trẻ người Nga này bị giảm hơn 80% so với năm ngoái khi ngành năng lượng gặp khó khăn. Là con trai của một nhà vật lý nổi tiếng của Liên Xô trước đây, anh cũng theo nghiệp cha nghiên cứu về vật lý tại ĐH Quốc gia Matxcơva. Năm 1993, anh sáng lập Ngân hàng MDM, cùng với Sergei Popov, tạo nên một đế chế của ngành công nghiệp gồm than đá, năng lượng và phân bón. Melnichenko lập gia đình với một người mẫu Nam Tư và sau đó là nữ hoàng nhạc pop Aleksandra Nikolic. Năm 2007, nhiều người nói rằng anh đã chi 2 triệu USD để mời Jennifer Lopez tới biểu diễn tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ 30 của vợ anh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">John Arnold - 35 tuổi - tổng tài sản 2,7 tỷ USD. Tỷ phú trẻ nhất nước Mỹ này vẫn tiếp tục giàu lên từng ngày. Thậm chí, tài sản của Tập đoàn Năng lượng Arnold Wunderkind's Centaurus Energy đã tăng 80% trong năm 2008. Bố là luật sư và mẹ là kế toán nên John Arnold cũng có thiên hướng kinh doanh từ nhỏ khi anh theo học ngành tài chính tại ĐH Vanderbilt. Năm 1995 anh làm việc cho Enron và góp phần tạo ra khoản lợi nhuận 750 triệu USD cho hãng năm 2001. Anh sáng lập Centaurus sau khi Enron phá sản. Doanh thu của Tập đoàn mới đã tăng 200% mỗi năm kể từ năm 2002.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">William Ding - 38 tuổi - tổng tài sản 1,1 tỷ USD, là sáng lập viên của công ty trò chơi trực tuyến lớn thứ hai ở Trung Quốc, Netease. Ding từng là người đàn ông giàu nhất Trung Quốc. Chiến lượng kinh doanh của Ding là hợp tác với nhiều gã khổng lồ trên toàn cầu và nhờ thế tăng trưởng lợi nhuận của Công ty luôn đạt mức hai con số trong nhiều năm qua.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chu Lam Yiu - 39 tuổi - tổng tài sản 1,5 tỷ USD. Chu sở hữu Huabao International, công ty chuyên làm hương liệu phục vụ cho sản xuất thuốc lá, bột giặt, đồ uống, sản phẩm bơ sữa và mỹ phẩm. Tài sản đã bị giảm khoảng 20% so với năm ngoái do khủng hoảng kinh tế. Năm 2008, cô cũng phải bán 9% cổ phần trong công ty, nhưng hiện vẫn còn sở hữu khoảng hai phần ba tài sản. Cô còn giữ một vài chức vụ lãnh đạo trong một số tập đoàn công nghiệp trong nước.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Daniel Ziff - 37 tuổi - tổng giá trị tài sản 3,5 tỷ USD, cùng với hai người anh trai Dirk và Robert, anh đầu tư vào bất động sản, quản lý nợ, bảo hiểm ngân hàng và chứng khoán thông qua Tập đoàn Đầu tư Ziff Brothers Investments. Gia đình Ziff còn sở hữu một hãng truyền thông lớn.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo Forbes)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-84122108717168301492009-03-15T02:03:00.001+07:002009-03-15T02:03:57.707+07:00"Đại gia" nào giàu nhất thế giới năm 2009?<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Năm nay, số tỷ phú cũng giảm 332 người so với năm 2008, còn 793 người. Doanh nhân Ấn Độ A-nim Am-ba-ni là tỷ phú bị thiệt hại nặng nề khi tài sản của ông giảm tới 76%, khoảng 32 tỷ USD.</span><span style="font-weight: bold;"></span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tạp chí Forbes ngày 11-3 đã công bố danh sách những tỷ phú của thế giới năm 2009. Trong bối cảnh khó khăn chung của nền kinh tế toàn cầu, tài sản của những người giàu nhất thế giới đã giảm trung bình gần 30%. Tài sản trung bình của họ chỉ còn khoảng 3 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bin Ghết đã trở lại vị trí người giàu nhất thế giới mặc dù tài sản của ông cũng bị hao hụt 18 tỷ USD so với năm ngoái. Hiện tổng tài sản của người sáng lập công ty phần mềm Microsoft ước tính đạt 40 tỷ USD. Sau khi nghỉ hưu, B.Ghết dành phần lớn thời gian cho hoạt động của quỹ từ thiện Bill & Melinda Gates Foundation.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tài sản của quỹ này ước tính khoảng 30 tỷ USD. Vợ chồng B.Ghết cho biết thời gian tới họ sẽ nỗ lực giúp đỡ người nghèo đói ở các nước đang phát triển, cải cách giáo dục trung học ở Mỹ, hỗ trợ các nạn nhân bệnh sởi, AIDS.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là người giàu nhất thế giới 2008, nhưng do mất khoảng 25 tỷ USD trong năm qua, tài sản của ông Oa-ren Bắp-phê giờ chỉ còn 37 tỷ USD, tụt xuống vị trí thứ hai trong danh sách các tỷ phú. Cổ phiếu hãng của Berkshire Hathaway do ông sáng lập đã giảm tới 45%. Những khoản đầu tư của tỷ phú này vào Goldman Sachs, GE cũng đều bị thất thu. Chính bản thân O.Bắp-phê, người được mệnh danh là “nhà đầu tư vĩ đại nhất mọi thời đại”, cũng thừa nhận một số chính sách đầu tư của mình trong năm 2008 là "ngớ ngẩn".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông Ca-lốt Xlim Hê-lu đứng ở vị trí thứ ba với tổng tài sản trị giá 35 tỷ USD. Khủng hoảng kinh tế đã khiến nhà tài phiệt Mê-hi-cô này thiệt hại khoảng 25 tỷ USD so với năm ngoái. Là con trai của một người nhập cư Li-băng, Ca-lốt Xlim Hê-lu bắt đầu giàu lên nhanh chóng sau khi ông mua lại hãng cung cấp dịch vụ điện thoại cố định Telefonos de Mexico. Công ty này hiện chiếm tới 90% thị phần tại Mê-hi-cô. Ca-lốt Xlim Hê-lu cũng đã thâu tóm Công ty điện thoại di động lớn nhất Mỹ La-tinh America Movil và là một trong những cổ đông lớn nhất của tờ Thời báo Niu Y-oóc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đứng thứ 4 trong danh sách là Tổng giám đốc tập đoàn phần mềm Oracle Lo-ren Ê-li-xơn. Doanh nhân này có tổng tài sản 22,5 tỷ USD. Năm 2008, Lo-ren Ê-li-xơn đã mua lại tập đoàn BEA Systems với giá 8,5 tỷ USD và đến đầu năm 2009 đã lãi ngay 2,4 tỷ USD từ thương vụ này. Tuy nhiên, những khoản đầu tư của ông trong lĩnh vực phần mềm ở một số công ty trong năm qua hầu như không sinh lời.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo QDND)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-46941062595464367632009-03-15T02:01:00.000+07:002009-03-15T02:02:32.733+07:00Bill Gates trở lại vị trí người giàu nhất thế giới<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Sau một năm "nhường ngôi" cho Warren Buffet, Bill Gates, dù mất 18 tỷ USD so với tài sản năm 2008, đã trở lại vị trí dẫn đầu trong danh sách những người giàu nhất thế giới do tạp chí danh tiếng Forbes, mới công bố ngày 11/3.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm nay, trong bối cảnh khó khăn chung của nền kinh tế, tài sản của các tỷ phú đã giảm trung bình tới gần 30%. Trong danh sách 2009, chỉ còn 793 người, so với 1.125 người của năm ngoái. Tài sản trung bình của họ chỉ còn khoảng 3 tỷ USD. 44% người giàu nhất trong danh sách mang quốc tịch Mỹ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">40 tỷ USD là tổng tài sản của Bill Gates năm nay, cho dù ông đã bị mất 18 tỷ USD so với năm ngoái. Không còn làm việc tại Microsoft, Bill Gates giờ dành phần lớn thời gian và tài sản của mình cho quỹ từ thiện mang tên hai vợ chồng Bill & Melinda Gates Foundation. Tài sản của quỹ này ước tính khoảng 30 tỷ USD. Hoạt động chính của vợ chồng Bill Gates thời gian tới sẽ là giúp đỡ người nghèo đói ở các nước đang phát triển, cải cách giáo dục trung học ở Mỹ, hỗ trợ các nạn nhân bệnh sởi, AIDS...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đứng đầu danh sách người giàu nhất thế giới 2008, nhưng do mất khoảng 25 tỷ USD trong năm qua, tài sản của tỷ phú Warren Buffet giờ chỉ còn 37 tỷ USD, đành phải nhường lại vị trí dẫn đầu cho Bill Gates. Cổ phiếu hãng Berkshire Hathaway của ông đã giảm tới 45%. Những khoản đầu tư của tỷ phú này vào Goldman Sachs, GE... cũng đều bị thất thu. Chính bản thân Warren Buffet cũng thừa nhận một số chính sách đầu tư của mình trong năm 2008 là "ngớ ngẩn".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Carlos Slim Helu và gia đình với tổng tài sản trị giá 35 tỷ USD đứng ở vị trí thứ ba. Khủng hoảng kinh tế đã lấy đi của nhà tài phiệt Mexico khoảng 25 tỷ USD so với năm ngoái. Là con trai của một người nhập cư Libăng, Slim kiếm được số tiền đáng kể đầu tiên năm 1990 khi ông mua lại hãng điện thoại cố định Telefonos de Mexico, giờ chiếm tới 90% thị phần tại quốc gia châu Mỹ này. Ngoài ra, cổ phiếu của ông và gia đình còn nằm ở các Công ty điện thoại di động lớn nhất châu Mỹ Latin, America Movil, tờ New York Times...</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lawrence Ellison của Oracle có tài sản 22,5 tỷ USD. Mua BEA Systems với giá 8,5 tỷ USD năm ngoái, doanh thu đã tăng 11% để đạt mức 10,9 tỷ USD trong 6 tháng cuối năm 2008. Lợi nhuận cũng tăng tương tự, với khoảng 2,4 tỷ USD. Tuy nhiên, những khoản đầu tư của ông trong lĩnh vực phần mềm ở một số công ty trong năm qua đã bị giảm khoảng 25%.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ingvar Kamprad và gia đình với tổng tài sản trị giá khoảng 22 tỷ USD đứng ở vị trí 5 trong danh sách. Khi còn là một cậu bé, Kamprad đã bắt đầu tính chuyện kinh doanh khi bán các sản phẩm lưu niệm. Năm 1947, ông khởi nghiệp trong lĩnh vực buôn bán đồ nội thất. Cửa hàng đầu tiên trong chuỗi kinh doanh nội thất IKEA nổi tiếng thế giới của gia đình được mở cách đây 50 năm. Năm 1986, ông nghỉ kinh doanh và chỉ làm việc với tư cách cố vấn cấp cao. Giờ đây, nhãn hiệu IKEA đã có mặt ở 36 quốc gia, với 9.500 sản phẩm, catalogue giới thiệu sản phẩm được in bằng 27 thứ tiếng... Trong năm 2008, doanh thu của Công ty đã tăng 7%. Ba con trai của ông đều theo bước cha phát triển thương hiệu của gia đình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Karl Albrecht, tỷ phú trong lĩnh vực kinh doanh siêu thị ở Đức, hiện có tài sản khoảng 21,5 tỷ USD. Người giàu nhất nước Đức này cùng em trai đã phát triển cửa hàng rau quả nhỏ của bà mẹ thành chuỗi siêu thị giá rẻ Aldi Nord. Năm 2008, doanh thu đã tăng khoảng 10%, đạt mức 33,7 tỷ USD. Năm 2009, Karl Albrecht dự kiến sẽ bành trướng sang Mỹ, với cửa hàng đầu tiên ở New York. Cuộc sống cá nhân của tỷ phú này ít người biết đến ngoại trừ việc ông trồng hoa lan và chơi golf.</span><br /><span style="font-weight: bold;">Được thừa kế và tiếp tục công việc kinh doanh của gia đình, hiện tài sản của tỷ phú người Ấn Độ, Mukesh Ambani, khoảng 19,5 tỷ USD. Mukesh Ambani sở hữu tập đoàn công nghiệp dầu mỏ lớn nhất Ấn Độ, với giá trị vốn hóa lớn nhất trên thị trường chứng khoán. Tuy nhiên, cũng vì khủng hoảng kinh tế, tài sản của Tập đoàn đã giảm khoảng 40% chỉ trong vòng một năm. Gần đây, Mukesh Ambani còn nổi tiếng khi cho xây dựng một tòa nhà của riêng mình cao tới 27 tầng, tổng chi phí xây dựng khoảng 1 tỷ USD.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tỷ phú gốc Ấn Độ Lakshmi Mittal, năm nay tài sản chỉ còn 19,3 tỷ USD so với 45 tỷ USD của năm ngoái. Bắt đầu kinh doanh trong ngành thép từ những năm 1970, nhưng năm 1994, ông mới có một thương hiệu của riêng mình, ArcelorMittal. Giá thép giảm xuống mức thấp nhất trong 4 năm qua, khoảng 75% đã ảnh hưởng rất nhiều tới tài sản chung. Dù vậy, Lakshmi Mittal vẫn có tiếng là người giàu nhất châu Âu. Định cư từ lâu tại London, ông còn nổi tiếng vì sở hữu một căn nhà với 12 phòng ngủ kế bên cung điện Kensington.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo Albrecht, em trai của Karl Albrecht với tổng tài sản trị giá 18,8 tỷ USD cùng quản lý chuỗi siêu thị của gia đình Aldi Nord. Hiện, Theo giám sát hoạt động kinh doanh tại khu vực miền bắc nước Đức và châu Âu. Ông là người thích sưu tập các loại máy chữ cũ và say mê môn golf.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chỉ từ một người giúp việc trong một cửa hàng quần áo, Amancio Ortega giờ là một tỷ phú với tổng tài sản 18,3 tỷ USD. Cùng với vợ, Rosalia Mera, cũng là một tỷ phú, ông bắt đầu kinh doanh trong lĩnh vực may mặc với thương hiệu Inditex nổi tiếng khắp thế giới. Hiện Inditex có hơn 4.000 cửa hàng ở 71 quốc gia, doanh thu năm 2008 là 12,3 tỷ USD. Giá trị cổ phiếu của Inditex tăng 1% so với năm ngoái, nhưng tài sản của ông đã bị giảm vì sự suy yếu của đồng euro.</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo Forbes)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-55988511745316552412009-03-15T02:00:00.000+07:002009-03-15T02:01:13.292+07:00Lãnh đạo trong thời khủng hoảng<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Vấn đề vĩ mô nhất trong kinh doanh là môi trường thay đổi còn công ty thì không. Nếu công ty không thích ứng kịp thời với thay đổi của môi trường kinh doanh, sẽ bị đối thủ lấn lướt, buộc sáp nhập hoặc ngừng kinh doanh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đây cũng là thực tế dành cho các nhân viên. Nếu nhân viên không thay đổi và thích nghi thì giá trị của họ trong công ty sẽ ngày càng bị lu mờ. Nếu giá trị của một nhân viên xuống thấp hơn tổng chi phí mà công ty bỏ ra cho anh ta thì cấp bậc nghề nghiệp của anh ta sẽ thay đổi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Các công ty lớn và các ông chủ lớn liên tục đào tạo, giảng dạy, nâng cao và phát triển các nhân viên của mình. Bạn cần phải giữ lại một số người để đương đầu với những thách thức mới. Bạn phải giữ họ để có thể làm được nhiều việc hơn nữa, để thực hiện công việc tốt hơn, để hậu thuẫn cho bạn, và để kế nhiệm bạn. Nếu bạn không thể giữ lại, thì hãy sa thải họ. Nếu một nhân viên không có khả năng hoặc không tạo ra lợi nhuận xứng đáng với những gì mà bạn đã đầu tư thì tốt nhất là anh ta cần phải đi ra.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông chủ vĩ đại có ba phương thức lựa chọn nhân viên: giữ lại, sa thải hoặc không làm gì và ngồi nhìn sự tầm thường trở thành tiêu chuẩn, hay những người thiếu trình độ gây ảnh hưởng xấu tới công ty. Nếu những người bạn quan sát không hỗ trợ được gì cho công ty, thì họ cũng không giúp được gì cho bạn. Nếu bạn quan sát và thấy một nhân viên đang làm tổn hại công ty, thì theo một cách nào đó, anh ta cũng đang làm tổn hại đến bạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có một số lý do, dù chính đáng hay không, khiến ông chủ không thể giữ lại một nhân viên. Nếu vậy, hãy để nhân viên đó tự ra đi, nếu không, ông chủ cần phải trực tiếp sa thải anh ta. Nếu bạn tuyển hay được thừa hưởng những người tài năng và bạn đã giữ được họ lại thì đừng bao giờ để họ ra đi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông chủ mới không nhất thiết phải xóa sạch các chính sách cũ. Những ông chủ có thành tích cao thường được thuê, bổ nhiệm hay phân công phụ trách một lĩnh vực trong cơ cấu tổ chức. Họ được khích lệ “hãy xới tung mọi thứ lên”, “đưa chúng vào nề nếp”, “đưa nhân viên ra khỏi thế bế tắc hoặc sa lầy” và những câu khẩu hiệu khác. Thỉnh thoảng, những ông chủ mới được giao cho một danh sách đen những người được cho là không tuân thủ hay bất mãn. Ông chủ mới ngay lập tức có thành kiến rằng, chính ông chủ là nguyên nhân vấn đề. Nhưng họ không phải là nguyên nhân.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong hầu hết trường hợp, nếu không muốn nói là tất cả, họ đều là những nhân viên tận tụy, thông minh và chăm chỉ. Vấn đề có thể nằm ở chỗ khác: có thể ông chủ cũ không phải là người tạo động lực thúc đẩy; có thể do đối thủ cạnh tranh ngày càng mạnh; thị trường thay đổi; hay sản phẩm trở nên lỗi thời.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thực tế, ông chủ mới thừa sức tìm được những người giàu ý tưởng, kinh nghiệm thực tế, khả năng đưa ra các giải pháp và hướng đi. Một ông chủ cẩn trọng sẽ lắng nghe và quan sát trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào về nhân viên. Ông chủ vĩ đại không bao giờ đưa ra những phán xét vội vàng về bất kỳ ai. Có thể một vài nhân viên không thích hợp với phương thức làm việc mới này. Nhưng ông chủ mới buộc từng người phải đưa ra phán quyết của họ chứ không phải của ai khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có một ông chủ như thế đã được đặt vào vị trí đầy rẫy khó khăn về nhân sự. Ông được giao phụ trách phòng dịch vụ khách hàng. Người ta nói với ông rằng, phòng dịch vụ khách hàng toàn những nhân viên kém cỏi, phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Họ yêu cầu ông sa thải một trưởng nhóm. Ông có hồ sơ cá nhân của từng người trong phòng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hồ sơ này gồm những bản nhận xét về quá trình hoạt động từng năm của mỗi người. Ông chủ mới rất ngạc nhiên khi nhận thấy tất cả các bản nhận xét đều có nội dung giống nhau: hai hoặc ba câu khen ngợi rồi kế đến là một vài đoạn phê bình gay gắt, thẳng thắn. Đối với ông, trong đó phần nhiều là những nhận xét vụn vặt, tầm thường. Mỗi bản đều được cựu trưởng phòng dịch vụ khách hàng, phó giám đốc bộ phận và một nhân viên phòng nhân sự ký tên.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông chủ mới đã xé vụn các bản nhận xét trong hồ sơ nhân sự. Tài liệu duy nhất còn sót lại là hợp đồng lao động và bản sơ yếu lý lịch. Ngay ngày hôm sau, ông tổ chức họp phòng và thông báo rằng các hồ sơ cá nhân đã được thanh lọc, từ một tập tài liệu dày 60 cm bây giờ chỉ còn 5 cm. Ông nói: “Theo tôi biết, các bạn là những nhân viên mới nhưng đều có kinh nghiệm dày dặn và chuyên nghiệp về dịch vụ khách hàng. Hãy thể hiện khả năng của các bạn.” Tất cả nhân viên đều vỗ tay tán thưởng, còn trưởng phòng nhân sự thì nổi giận.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">“Ông đã phá hoại công ty. Tôi sẽ báo cáo việc này lên cấp trên.”, vị trưởng phòng nhân sự cảnh báo. Nhưng vị trưởng phòng mới đáp: “Thà tôi vứt bỏ những tài liệu tiêu cực còn hơn là hủy hoại những người triển vọng.”</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chỉ trong vài tháng, phòng dịch vụ khách hàng trở thành bộ phận nổi bật nhất của công ty. Người trưởng nhóm từng bị yêu cầu phải sa thải giờ trở thành một siêu sao. Khách hàng và những nhân viên bán hàng đều khen ngợi phòng dịch vụ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông chủ mới được thăng chức vài lần và lần nào cũng tạo ra những thay đổi tích cực. Ông chủ mới nhận lấy chiếc chổi (để quét các nhân viên cũ) nhưng rất hiếm khi ông sử dụng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Điều rút ra là: Ông chủ vĩ đại không bao giờ đưa ra những phán xét vội vàng về bất kỳ ai.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sự tầm thường là một căn bệnh âm ỉ. Nó phá hoại sinh lực, sự đổi mới và năng lượng của bất kỳ tổ chức nào. Khi căn bệnh “tầm thường” ảnh hưởng xấu tới một tổ chức thì việc cứu chữa sẽ vô cùng khó khăn. Tầm thường trở thành trở ngại ngăn cản quá trình phát triển. Sự tầm thường dần dần được mọi người chấp nhận. Người tầm thường, nếu được phép, được chấp nhận, được khen thưởng và không bị phạt, thì sẽ lây lan sang cả những người giỏi nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nếu ông chủ cho phép sự tầm thường thì cũng đồng thời thừa nhận những người tầm thường. Nếu người tầm thường được ghi nhận thật sự thì năng lực của người giỏi cũng sẽ trở nên bình thường. Một khi sự tầm thường trở thành hình mẫu làm việc cho những người giỏi nhất, một khi nó lan tràn thì việc tống khứ nó ra khỏi tổ chức sẽ rất khó khăn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Phương thức chữa trị căn bệnh này đòi hỏi sự “cấy ghép” toàn diện ban điều hành. Nếu không muốn sử dụng phương thuốc đau đớn này, đừng để sự tầm thường bước qua cánh cửa của bạn. Sự tầm thường nảy sinh khi nhà quản lý yếu kém tuyển nhân viên thậm chí còn yếu kém hơn. Ông chủ vĩ đại rất cảnh giác trước những giám đốc tuyển dụng kém cỏi sao chép chính họ và trước những nhân viên tầm thường.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông chủ vĩ đại biết rằng người tầm thường sẽ tạo ra thành tích tầm thường. Thành tích của người tầm thường sẽ trừng phạt tất cả những người liên quan, trong đó có ông chủ. Người tầm thường là kẻ phá hoại. Khoan dung với người tầm thường là sai lầm không thể chấp nhận của người quản lý.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">(Trích cuốn sách "Để trở thành ông chủ vĩ đại")</span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo VnExpress)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-8157824977500663712009-03-08T16:41:00.001+07:002009-03-08T16:41:58.599+07:00Bài học kinh doanh từ bà chủ của hãng mỹ phẩm Bésame<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Trong bài viết này, Business Word Portal sẽ giới thiệu với bạn đọc câu chuyện về Gabriela Hernandez, một doanh nhân đã đặt cả trái tim và tâm hồn mình vào mọi công việc trong công ty do chính mình gây dựng nên, từ việc xây dựng thương hiệu, đóng gói cho đến việc lựa chọn các nhà cung cấp phù hợp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Doanh nhân: Gabriela Hernandez, 42 tuổi</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lai lịch: Một sử gia nghệ thuật thành công và nhà thiết kế đồ họa, Gabriela Hernandez Waist- cùng với chồng đồng sáng lập tập đoàn Alma Group, một đại lý chuyên về thiết kế tại Los Angeles. Sau đó Hernandez rời bỏ Alma Group và đầu tư 1 triệu đô la tiền vốn riêng sáng lập và điều hành công việc kinh doanh mỹ phẩm. Hernandez đã biến hãng kinh doanh của mình trở nên nổi tiếng nhờ thiết kế độc đáo tinh xảo và khéo léo.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Công ty: Khai trương năm 2004, thoạt tiên Bésame Cosmetics bán hàng qua trang web nhưng hiện nay hàng hóa của hãng đang bày bán tại những cửa hàng bách hóa nổi tiếng như Printemps tại Paris, và Holt Renfrew tại Vancouver, cũng như trong rất nhiều cửa hàng bán lẻ khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Bán hàng: Bésame Cosmetics, đóng tại Glendale, Calif., với khoảng 40,000 đô la doanh thu bán hàng trong năm đầu tiên và lên kế hoạch đạt doanh thu 1.2 triệu đô la trong năm 2007. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Câu chuyện của Gabriela Hernandez: Hoạt động trong lĩnh vực sáng tạo chiếm phần lớn thời gian trong cuộc sống của tôi, vì vậy suy nghĩ để tạo ra cái gì đó: Một bức tranh, một tác phẩm điêu khắc, một bức ảnh-với tôi chưa bao giờ là một thử thách quá khó. Điều mà tôi muốn thực hiện là thông qua việc sử dụng những kỹ năng mà tôi học được trong 20 năm lao động miệt mài để cố gắng tạo ra một nhãn hiệu sống mãi với thời gian</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ý tưởng về việc chế tác các sản phẩm làm đẹp đến với tôi sau khi tôi có dịp làm việc với một số dự án thương hiệu cho các nhà sản xuất trong ngành mỹ phẩm. Tôi may mắn là người sở hữu nhiều thứ độc đáo thừa hưởng từ thời ông bà tôi, và suy nghĩ muốn biến những thứ đáng yêu đó thành các tác phẩm nghệ thuật làm tôi không thể cưỡng lại được. Tất nhiên, thị trường bị bão hòa với các nhãn hiệu mỹ phẩm, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Bésame là một đối thủ trực tiếp tới bất kỳ nhãn hiệu cụ thể nào trên thị trường bởi vì sản phẩm của chúng tôi có mục tiêu riêng cũng như dễ dàng phân biệt được với các nhãn hiệu khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không bị lẫn trong đám đông</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi muốn xây dựng một công ty có trái tim và một linh hồn mà mọi người có thể cảm nhận được thông qua những sản phẩm của chúng tôi. Điều này sẽ ảnh hưởng đến phụ nữ theo một cách tích cực. Sản phẩm phải được lưu lại trong tâm trí những người sử dụng và được cộng đồng nhắc tới với sự trìu mến và cảm giác thân thuộc. </span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Làm cách nào để tạo ra một nhãn hiệu không bị lẫn trong một thị trường đông đúc? Tạo ra một nhãn hiệu cũng giống như việc sinh ra một người hoàn hảo đáp ứng các yêu cầu do mình đặt ra. “Con người” này có cá tính, có đạo đức, có tính khí và có một vẻ ngoài vật chất. Khi tạo ra Bésame, tôi đã truyền vào nhãn hiệu một cá tính rõ ràng, trong mọi chi tiết, và khách hàng có thể cảm nhận được điều này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Từ các kiểu dáng thiết kế của những hộp đựng đến mùi của sản phẩm cho tới việc không ngừng sáng tạo mẫu mã, tất cả là một phần trong một quá trình đồng bộ, thêm vào đó là sự khác biệt. Các khách hàng sẽ biết chúng tôi là ai, chúng tôi đại diện cho cái gì, và thậm chí họ còn nói cho chúng tôi biết họ muốn chúng tôi làm ra những sản phẩm nào. Khách hàng luôn vui vẻ hợp tác với tôi tại các cuộc họp mặt khách hàng và nói những điều họ thích hay không thích về những sản phẩm của chúng tôi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhãn hiệu có cá tính</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhãn hiệu có cá tính riêng là một trong những điểm khác biệt chủ yếu và quan trọng để nhãn hiệu đọng lại trong tâm trí khách hàng. Tư cách đạo đức của công ty cũng là một thành phần chính yếu khác góp phần tạo nên thành công cho một nhãn hiệu. Khách hàng phải biết chỗ đứng của công ty trong các vấn đề mà họ coi là quan trọng. “Giúp đỡ” khách hàng để họ cảm thấy hài lòng về sự lựa chọn của mình là một cách rất hay góp phần vun trồng mối quan hệ với khách hàng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi chọn cho Bésame một phong cách nữ tính, một cá tính lãng mạn, thanh lịch và độc đáo. Bésame mang trong mình những giá trị thời trang cổ điển, những giá trị tin cậy và đã được kiểm chứng qua thời gian.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tính nhất quán là chìa khóa</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Để xác định cách thức dùng để truyền đạt tính độc đáo cho nhãn hiệu của mình, tôi đã phải quan sát toàn cảnh những nhãn hiệu khác cùng loại mặt hàng trên thị trường. Tôi đã nhìn thấy một biển những hộp nhựa đen với những biểu tượng khác nhau được đóng dấu lên trên những bề mặt kém hấp dẫn đó. Tôi quyết định làm Bésame trở nên độc nhất vô nhị nhờ công nghệ đúc khuôn và sử dụng nhiều kim loại hơn trong việc làm bao bì. Chính những thiết kế rất riêng đó đã làm các sản phẩm của chúng tôi rất khác biệt và nổi bật.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong việc sử dụng đồ họa, tính nhất quán là chìa khóa. Những màu sắc, những kết cấu và kích cỡ tất cả đều góp phần tạo ra một hình ảnh đáng nhớ cho khách hàng, và chính điều này là điểm đầu tiên tạo ra nét riêng cho thương hiệu. Màu sắc là một trong những đặc điểm quan trọng nhất của bao bì. Nó thường được dùng làm phương tiện đem lại sự nổi bật cho nhãn hiệu trong hàng loạt các sản phẩm cùng loại nằm chen chúc trên giá bán.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tôi chọn màu gạch đỏ và màu kem mát mẻ vì màu đỏ đại diện cho cảm xúc mạnh mẽ và sự thanh lịch của vua chúa, trong khi đó màu kem cân bằng sức mạnh của màu đỏ làm cho nó đỡ chói gắt. Mô típ hoa được chúng tôi sử dụng trong mỗi sản phẩm. Mô típ này hiện diện trên các danh thiếp và nó làmcho nhãn hiệu của chúng tôi được xác định rõ ràng trong bất kỳ môi trường bán lẻ nào.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Người thiết kế giúp tôi xây dựng một hệ thống mẫu mã đóng gói nhất quán cũng như tạo lập hệ thống bán lẻ và xây dựng trang web. Một nhãn hiệu mới đòi hỏi người ta phải hao công tốn của như nuôi một đứa trẻ sơ sinh.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những nhà cung cấp cũng là các đối tác</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đây là một việc khó, đặc biệt khi có rất nhiều sự lựa chọn. Chúng tôi đã quyết định dùng công nghệ đúc cho các sản phẩm của mình. Điều này yêu cầu nhiều thời gian và tốn nhiều nguồn lực hơn, nhưng nó lại tạo nên ý nghĩa cho nhãn hiệu của chúng tôi, bởi vì chúng là một phần trong toàn bộ nhãn hiệu. Chúng tôi không đi theo sau những khuynh hướng, chúng tôi lựa chọn việc sản xuất những sản phẩm không theo mùa và hữu ích quanh năm đối với đa số phụ nữ. Chúng tôi không muốn đi theo chu kỳ hàng hóa theo mùa cứ ba tháng một lần lại bị gián đoạn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Việc tuân thủ chiến lược được vạch sẵn dẫn đến việc phải tìm được các nhà cung cấp có thể nhìn thấy được nhãn hiệu của chúng tôi khác biệt ở đâu. Những đối tác - nhà cung cấp này cần coi trọng công việc, những thiết kế, tầm nhìn của chúng tôi và đồng hành cùng chúng tôi.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhiều phương thức của các nhà cung cấp được giới thiệu đã không phù hợp với tầm nhìn của chúng tôi về nhãn hiệu. Chúng tôi đã buộc phải từ chối những đề nghị không phù hợp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thật là khó khi cùng một lúc từ chối nhiều các cửa hàng muốn bán sản phẩm của chúng tôi nhưng lại không cùng chung tầm nhìn. Công việc của người phát triển nhãn hiệu là một trong số những nhiệm vụ thử thách nhất mà tôi từng đảm nhiệm. Bésame là một nhãn hiệu mới trong thị trường xa xỉ, với ý định chiếm giữ một không gian mà trước đây dành cho những tên tuổi lớn về chăm sóc sắc đẹp, việc này đã thử thách mối quan hệ của chúng tôi với những nhà bán lẻ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Yêu công việc 24/7</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhiều người đã từng hỏi liệu tôi có những kỳ nghỉ hay có lúc nào đó tạm ngừng không nghĩ về công việc hay không, và câu trả lời của tôi là “không”. Tôi thực sự yêu công việc của mình và nó đã trở nên một phần con người tôi. Đó là định mệnh của bạn, nếu bạn muốn trở thành một doanh nhân. Bạn sẽ luôn luôn bị thôi thúc muốn vươn tới thành tựu tiếp theo và không bao giờ thỏa mãn. Điều hành một công ty và xây dựng một nhãn hiệu không hề dễ dàng, nhưng đối với tôi, đó là việc đáng làm nhất mà tôi đã từng thực hiện. </span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo BwPortal)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-78197447303027788152009-03-01T16:48:00.001+07:002009-03-01T16:48:55.765+07:00Carlos Ghosn - Ông vua cắt giảm chi phí<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Carlos Ghosn là người nước ngoài nổi tiếng nhất của đất nước "Mặt trời mọc", chỉ trong vòng 20 tháng khi làm Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành của Nissan, Carlos Ghosn đã cứu tập đoàn ô tô lớn thứ 3 nước Nhật thoát khỏi bờ vực phá sản hoàn toàn.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nissan, từ một tập đoàn đang nợ chồng chất với tổng số nợ khổng lồ lên tới trên 20 tỉ USD, với sự điều hành của Carlos Ghosn đã trở thành nhà sản xuất ô tô hiệu quả nhất thế giới. Đây là điều mà trước đó không ai tin nổi, kể cả những người lạc quan nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Carlos Ghosn sinh nǎm 1954, từ lâu ông được biết đến là một nhà quản lý tài ba của các tập đoàn đa quốc gia. Ông là một doanh nhân, là nhà quản lý với rất nhiều lợi thế của tính quốc tế và đa v ǎ n hoá mà khó ai bì kịp. Carlos Ghosn thông thạo 5 thứ tiếng Anh, Pháp, Italia, Bồ Đào Nha và Tây Ban Nha.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mang quốc tịch Pháp, nhưng thực ra cha ông lại là người có gốc gác từ Lebanon, lấy vợ người Pháp. Lớn lên và đi học tại trường tiếng Pháp ở Bairut, nhưng Carlos Ghosn lại được sinh ra ở Brazil. Ông lập nghiệp, bắt đầu thành danh ở Pháp và thật sự nổi tiếng thế giới từ đất Nhật. Khi mới 24 tuổi Carlos Ghosn đã được thử thách ở vị trí giám đốc nhà máy tại Le Puy của Michelin, một công ty sản xuất lốp xe nổi tiếng của Pháp. Vào nǎm 1984 ông đã là giám đốc phụ trách kỹ thuật và nghiên cứu phát triển sản phẩm của Michelin.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chỉ ít nǎm sau Carlos Ghosn lại được ông chủ Francois Michelin bổ nhiệm làm giám đốc điều hành tại khu vực Bắc Mỹ. Chính trong thời kỳ này ông đã giúp Michelin mua lại công ty Mỹ Uniroyal Goodrich đang bị thua lỗ nặng nề. Và trong thời gian này Carlos Ghosn đã có dịp thể hiện khả nǎng quản lý, đặc biệt là tài cải tổ doanh nghiệp của mình. Thậm chí Ghosn còn được tin tưởng đào tạo, hướng dẫn cho người con trai của ông chủ, Edouard Michelin, người hiện đang làm Chủ tịch của tập đoàn này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nǎm 1996, Carlos Ghosn chuyển sang làm quản lý điều hành cho tập doàn sản xuất ô tô Renault. Ông nhanh chóng trở thành nhân vật thứ hai của tập đoàn ô tô lớn nhất của Pháp này, trực tiếp phụ trách các lĩnh vực nghiên cứu, phát triển sản phẩm và lắp ráp. Từ khi có dự án hợp tác Renault - Nissan nǎm 1999, Carlos Ghosn trở thành Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc điều hành của Nissan.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vua giảm chi phí</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Vào nǎm 1999 Nisan, nhà sản xuất ô tô lớn thứ ba của Nhật đang đứng trước bờ vực phá sản vì thua lỗ nặng nề và nợ nần chồng chất. Đầu năm 1999 người dân nước Nhật đầy kiêu hãnh đã thất vọng tràn trề khi thấy Nissan, từng là đứa con cưng của ngành công nghiệp Nhật Bản sắp phải biến mất khỏi thị trường.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Các nhà quản lý Nhật Bản đã phải bó tay khi không thể cứu vãn nổi một tập đoàn Nissan với cả núi nợ tới 20 tỉ USD. Và cuối cùng dù không mấy tin tưởng vào một nhà quản lý Tây Âu, nhưng giới công nghiệp Nhật Bản vẫn phải chấp nhận yêu cầu của các nhà đầu tư nước ngoài khi thực hiện cải tổ Nissan. Carlos Ghosn đã đến với nước Nhật và trở thành người đứng đầu Nissan trong bối cảnh đó.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những thách thức và khó khǎn mà ông phải vượt qua là vô cùng lớn. Tuy nhiện vị tổng đạo diễn của kế hoạch cải tổ "Revival Plan" đã thể hiện một thần kinh thép và một ý chí quyết tâm mãnh liệt. Như một vị bác sĩ, việc đầu tiên là ông rà soát lại toàn bộ tập đoàn. Carlos Ghosn đã không mấy khó khǎn phát hiện ung nhọt lớn nhất của tập đoàn lúc đó là một bộ máy khổng lồ, cồng kềnh và không hiệu quả.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Và cái gì đến đã phải đến. Ghosn quyết định cắt giảm ngay lập tức 21.000 nhân viên, tức 15% tổng biên chế của cả tập đoàn. Đây là một liệu pháp đã thực sự gây sốc đáng kể đối với hệ thống kinh tế nước Nhật. Vị Chủ tịch của Nissan đã không ít lần phải lên tiếng để bảo vệ và thuyết phục một quyết định đau đớn nhưng theo ông là không có con đường nào khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Mặc dù vậy giảm nhân sự vẫn chỉ mới là một trong nhiều biện pháp mà nhà cải tổ Ghosn áp dụng để giảm chi phí của Nissan. Toàn bộ các hợp đồng cung cấp nguyên vật liệu, thiết bị cho Nissan đều được Carlos Ghosn rà soát lại. Và Ghosn đã không nhầm khi phát hiện không ít chi phí có thể giảm bớt. Vừa thuyết phục, vừa gây sức ép, ông đã đàm phán và ký kết lại nhiều hợp đồng theo hướng có lợi hơn cho Nissan. Carlos Ghosn từng nói ở vị trí của ông lúc đó như là đứng trên lửa. Không hành động quyết liệt và liên tục là chết.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Để lành mạnh hóa tài chính của một Nisan đang từ cõi chết Carlos Ghosn đã thực hiện giảm hết chi phí này đến chi phí khác. Có thể nói chi phí của Nissan đã được Ghosn giảm tối đa, giảm đến mức không còn gì để giảm được nữa. Cũng từ đó Carlos Ghosn còn có thêm biệt danh "Mr. Cost killer" của một "ông vua" về giảm chi phí. Chỉ trong vòng chưa đầy 2 nǎm dưới sự quản lí và điều hành của Carlos Ghosn, Nissan đã có được mức lợi nhuận cao tới 10,8% của doanh số trong khi doanh số vẫn tiếp tục tǎng đều.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khéo nhập gia tuỳ tục</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là một nhà quản lý đặc hiệu của phương Tây nhưng đã tỏ ra là người rất biết cách thích nghi với môi trường thử thách mới tại Nhật. Ngay từ những ngày đầu tiên làm việc tại Nissan, Carlos Ghosn đã hǎm hở học ngay tiếng Nhật với một quyết tâm hiếm có.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thư ký của ông kể lại, dù rất bận rộn với đủ việc và các cuộc hẹn nhưng Ghosn vẫn dành 90 phút mỗi tối để học tiếng bản địa. Cho dù ngôn ngữ làm việc chính tại Nissan là tiếng Anh nhưng Carlos Ghosn ý thức được rằng để có được hiệu quả công việc như ông mong muốn thì cũng cần phải giao tiếp được với các cộng sự người Nhật bằng tiếng bản địa của họ. Tháng 6 nǎm 1999, các cổ đông của Nissan đã có một ấn tượng rất tốt về vị Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc của mình khi Carlos Ghosn đã có một bài phát biểu tâm huyết bằng tiếng Nhật "xịn" tuy chỉ dài có hơn hai phút.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Có thể nói Carlos Ghosn đã thành công với Nissan không chỉ vì ông đã giảm được chi phí tối đa mà quan trọng hơn là ông đã tạo được một mối quan hệ tối ưu với đội ngũ cộng sự và nhân viên người bản địa. Vừa tin cậy, cảm thông, nhưng lại vừa rõ ràng và đầy đủ về thông tin.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đa số nhân viên của Nissan nói rằng làm việc với Carlos Ghosn rất vất vả nhưng lại không thấy quá cǎng thẳng vì ông thích đùa, và biết đùa đúng lúc, đùa cả bằng tiếng Nhật. Ai cũng biết người châu Âu thường có ngày nghỉ phép rất lớn và không phải luôn luôn có tinh thần làm việc cật lực quên mình như người Nhật. Và Carlos Ghosn cũng đã tận dụng tối đa điều đó, nhất là trong bối cảnh khó khǎn của Nissan trước nguy cơ bị phá sản. Đích thân ông đã làm gương cho nhân viên.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Người ta thấy rằng một ngày làm việc của Carlos Ghosn bắt đầu từ 7 giờ sáng và không bao giờ kết thúc trước 22 giờ. Quyết đoán và táo bạo trong việc thẳng thừng cắt giảm nhân viên nhưng Carlos Ghosn rất khéo léo trong đối nhân xử thế khi làm việc tại Nhật.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ông biết không chỉ các cộng sự, nhân viên mà còn hàng triệu người Nhật khác từ chính khách đến doanh nhân, báo giới đều rất đang chǎm chú quan sát xem ông làm những gì để cải tổ Nissan như đã cam kết. Mặc dù Nissan trong thời trước Carlos Ghosn được quản lý rất tồi nhưng ông không hề có những chê bai, đánh giá kém làm thương tổn đến lòng kiêu hãnh của người bản xứ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Dù gì thì Nissan cũng là một thương hiệu của một doanh nghiệp Nhật có giàu truyền thống. Những gì không cần thiết hay cần gấp phải thay đổi tại Nissan, Carlos Ghosn cố gắng giữ nguyên như cũ. Mọi bố trí, trang bị tại các vǎn phòng làm việc của Nissan không hề có thay đổi gì dù người điều hành cao nhất đến từ châu Âu.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Kể cả bản thân phòng làm việc riêng của Chủ tịch Carlos Ghosn cũng không hề có sự suy chuyển nhiều. Vẫn bộ bàn ghế cũ, vẫn tủ, vẫn điện thoại đó,... Sự tinh tế, nhạy cảm trong xử thế của Carlos Ghosn đã thật sự được "tâm phục, khẩu phục". Những định kiến của cộng sự, nhân viên người Nhật về một phong cách quản lí điều hành hoàn toàn theo kiểu châu Âu đã dần biến mất. Carlos Ghosn đã biết chấp nhận những cái mà ông cho là nhỏ nhặt để dễ thực hiện những đổi mới quan trọng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khác với trước kia trong các cuộc họp chỉ có một giải pháp duy nhất được đem ra đánh giá và quyết định thì nay Carlos Ghosn yêu cầu các cộng sự phải luôn đưa các phương án, giải pháp khác nhau để so sánh. Giám đốc nghiên cứu sản phẩm mới Takaski Sakai kể lại, trước kia cứ mỗi kỳ chúng tôi chỉ thiết kế một mẫu xe Nissan rồi thảo luận về chúng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Còn ngày nay mỗi khi họp quyết định sản phẩm mới Carlos Ghosn đều yêu cầu phải có đồng thời nhiều mẫu xe cùng loại để cùng so sánh, bàn luận. Các cộng sự người Nhật phải thừa nhận ý tưởng và quyết định của Carlos Ghosn là đúng đắn và hiệu quả khi những người làm công tác Marketing cũng được tham gia thảo luận về các mẫu mã xe để có những chiến lược bán hàng phù họp cho từng đối tượng, từng loại xe.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cũng chỉ trong thời gian rất ngắn đứng đầu tập đoàn Nissan, Carlos Ghosn đã làm thay đổi đáng kể bộ sựu tập mẫu mã xe của Nissan. Không chỉ đơ thuần là đa dạng hoá mẫu mã mà khách hàng còn thấy ở các loại xe Nissan một sự sống động, hấp dẫn mà trước đó không hề có. Người ta nói rằng xe Nisan là sự kết hợp hài hoà giữa tính n ǎ ng tối ưu Nhật Bản và hình thức rất vui nhộn, trẻ trung kiểu Pháp.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tập đoàn Nissan dưới thời Carlos Ghosn cũng đồng thời vừa có được một n ǎ ng suất lao động cao của Nhật Bản và một chiến lược marketing dài hạn kiểu Pháp. Sang nǎm 2002 Nissan đã cân đối đươc các món nợ và lần đầu tiên có lãi. Tuy thế Carlos Ghosn vẫn khiêm tốn cho rằng mọi sự vẫn còn ở phía trước. Giành lại vị thế cũ trước kia của Nissan là chưa đủ với Carlos Ghosn. Ông còn có tham vọng tiếp tục đưa Nissan thành tập đoàn ô tố số 1 thế giới với rất nhiều mẫu mã xe mới đang được nghiên cứu phát triển và chuẩn bị đưa vào sản xuất. </span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo VnEconomy)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-2436571338489433989.post-43318615358592476002009-03-01T16:47:00.000+07:002009-03-01T16:48:02.682+07:00Steve Jobs - ông trùm thế lực!<div style="text-align: justify;"><span style="font-weight: bold;">Trong tuyển tập chân dung 100 nhân vật có ảnh hưởng nhất thế giới xuất bản giữa tháng 5 vừa qua, tạp chí Time nhận xét Steve Jobs của Tập đoàn Apple là "Người đập phá thần tượng trong thời đại công nghệ thông tin nhưng bản thân đã trở thành một thần tượng".</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Steve Jobs - ông trùm thế lực!</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chẳng phải ngẫu nhiên mà tuần báo BussinessWeek gần đây đã gọi Apple là một hành tinh mới và Steve Jobs chính là người tạo ra hành tinh ấy.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo truyền thống mỗi năm Time đều chọn ra những nhân vật nổi bật nhất hành tinh trong nhiều lĩnh vực khác nhau và đến nay Steve Jobs đã ba lần xuất hiện trên "bảng danh dự" ấy - năm 2004, 2005 và năm nay 2007. Có điều, mỗi lần xuất hiện, Steve Jobs lại là một con người khác - từ một người khởi nghiệp nhìn xa trông rộng sang một Steve Jobs lưu đày và thất bại để rồi trở thành một Steve Jobs - ông trùm đầy thế lực.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Năm nay bản thành tích của Steve Jobs khá dài: Ông mới cho ra đời bộ giải mã truyền hình internet AppleTV và điện thoại di động iPhone, lập nên một kỷ lục mới khi bán được 100 triệu chiếc máy nghe nhạc iPod, đưa doanh số tiêu thụ máy tính Macintosh tăng 36% trong nửa đầu năm nay và đến tháng 10 sẽ cho trình làng Leopard - bản nâng cấp của hệ điều hành OS X nổi tiếng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với Steve Jobs, mỗi sản phẩm của Apple đều có sức lay động như một trận động đất. Nửa triệu chiếc điện thoại di động iPhone đã được bán hết trong hai ngày đầu tiên ra mắt tại thị trường Mỹ - dự kiến từ nay đến cuối năm sẽ có 2 triệu người xài iPhone - là một hiện tượng chưa từng có.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hàng loạt công ty công nghệ mua điện thoại iPhone chỉ để "banh" ra, coi thử nó có gì bên trong mà bán với giá 500 đôla Mỹ trong khi giá thành sản xuất chỉ khoảng 220 đôla. Một lần nữa tài năng của Steve Jobs lại được giới công nghệ bàn tán với niềm khâm phục.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Thăng trầm của một thiên tài</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Tuy vậy, Steve Jobs chưa quên những thách thức khủng khiếp mà ông phải đối mặt khi quay về lãnh đạo Công ty Apple đúng 10 năm trước. Là người đồng sáng lập nên Apple Computer Co. nhưng do bất đồng ý kiến, Steve Jobs bị gạt ra khỏi bộ máy lãnh đạo doanh nghiệp mà ông có công sáng lập.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đến khi Apple rơi vào tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" vì không cạnh tranh nổi với liên minh giữa Microsoft và Intel thì Jobs được "vời" trở lại. Ông đối mặt với một thị trường tiêu thụ máy tính Mac teo tóp dần, chi phí tăng như tên lửa, két tiền trống rỗng còn nhân tài thì lần lượt đi đầu quân cho các hãng khác.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong hoàn cảnh đó Steve Jobs đã làm một chuyện ngược đời: bắt tay đối thủ. Ông mời Bill Gates, Chủ tịch tập đoàn Microsoft, thảo luận một "hiệp định hoà bình", theo đó Apple đồng ý bãi bỏ mọi khiếu kiện về bản quyền đối với Microsoft, đổi lại Bill Gates phải bồi thường 150 triệu đôla và cam kết xây dựng phần mềm Office - sản phẩm chủ lực của Microsoft tương thích với máy tính Mac.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cho đến lúc đó, mặc dù Apple vẫn nổi tiếng là nhà sản xuất loại máy tính tốt nhất thế giới nhưng số lượng các phần mềm (software), phụ kiện (add-on gear) cho máy tính Mac vẫn rất ít ỏi. Phương châm của Steve Jobs là: "Apple sống trong một hệ sinh thái, nó cần sự hỗ trợ của các đối tác và nó cần hỗ trợ các đối tác", ông nói. Chiến thuật "thêm bạn bớt thù" với Microsoft nằm trong ý hướng đó.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ngày nay "hệ sinh thái" Apple không còn là một ốc đảo bị giới công nghệ xa lánh để chạy theo Microsoft. Năm ngoái hơn 200.000 công ty phần mềm đăng ký viết những chương trình tương thích với thiết bị của Apple, tăng 26% so với năm trước đó. Trong số này có không ít các đại gia như nhà sản xuất trò chơi Electronic Arts, nhà sản xuất phần mềm doanh nghiệp VMware... Họ bị lôi cuốn bởi sự kiện lượng máy Mac bán ra tăng nhanh gấp ba lần so với mức tăng bình quân của thị trường máy tính nói chung.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Chung quanh chiếc máy nghe nhạc iPod nhỏ xíu cũng đã hình thành một thị trường phụ kiện giá trị nhiều tỷ đôla. Năm nay, khoảng 70% số xe hơi sản xuất tại Mỹ có lắp sẵn điểm cắm máy iPod, 100.000 ghế máy bay cũng vậy. Còn siêu thị âm nhạc trực tuyến iTunes của Apple đã trở thành nhà bán lẻ âm nhạc lớn thứ ba thế giới, chỉ sau Wal-Mart và Best Buy.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Là một, là riêng, là thứ nhất</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Đâu là bí quyết xoay chuyển tình thế của Steve Jobs? Nói ngắn gọn đó là "cách tân", là "đổi mới". Lịch sử phục hồi của Apple cho đến nay là một chuỗi những công cuộc đổi mới thành công. Nếu iPod và iTunes làm biến đổi hoàn toàn cung cách nghe nhạc của thế giới thì người ta hy vọng iPhone sẽ "làm lại" (remake) công nghiệp điện thoại di động qua việc quyết định khách hàng sẽ được hưởng những tiện ích gì mà không cần tới các công ty cung cấp dịch vụ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Một lẽ đơn giản, iPhone không chỉ là điện thoại mà tập hợp "4 trong 1": điện thoại, máy duyệt Web, máy nghe nhạc, máy quay phim; hoạt động trên nền một loạt công nghệ mang tính cách tân mạnh mẽ của Apple, từ trình duyệt Safari, siêu thị âm nhạc iTunes đến phim ảnh YouTube mà Apple vừa ký hợp đồng hợp tác. Có thể nói, iPhones ra đời ngày 29/6 vừa qua là "tập đại thành" hai thập kỷ nghiên cứu, đổi mới liên tục về công nghệ và thiết kế của Apple.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hơn thế nữa, iPhone mở đầu cho một xu hướng mới trong công nghệ viễn thông và giải trí. Chẳng bao lâu nữa người tiêu dùng sẽ không còn bận tâm tới việc chọn nhà cung cấp dịch vụ, chuyển vùng, thận chí không cần thiết bị đầu cuối vì gần như mọi nhu cầu liên lạc và giải trí đều có thể được giải quyết trên thiết bị của Apple và internet. Khi iPhone trình làng, các nhà sản xuất điện thoại như Nokia và Motorola, các công ty viễn thông như Verizon, Vodafone đang chờ xem mặt đất dưới chân mình sẽ sụp đổ như thế nào.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Ở một giác độ khác, các nhà cung cấp hàng đầu nhiều mặt hàng công nghệ, từ vi mạch điện tử đến phim ảnh Hollywood đều cảm thấy áp lực phải liên kết với Steve Jobs; có nghĩa là phải chấp nhận từ bỏ một phần sự độc lập của mình trong hoạt động thiết kế và định giá sản phẩm.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Sắp qua rồi thời thống trị của Wintel - chiếc máy tính "Intel Inside" xài hệ điều hành Windows - do hai đại gia Intel và Microsoft xác lập "tiêu chuẩn" mà hàng vạn công ty khác phải theo để làm ra những sản phẩm tương thích với bộ khung (platform) này.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Với Apple, khái niệm platform không còn nữa. "Khách hàng không mua bộ khung (platform), họ chỉ mua sản phẩm tốt", Steve Jobs nói. Theo ông, ý tưởng về bộ khung là tàn dư của cách nhìn thế giới theo kiểu máy PC (very PC - oriented way of looking at the world). Đổi lại, Apple tập trung làm ra những sản phẩm tốt nhất hoạt động trên nền Web 2.0 sắp phổ biến - và đấy là bí quyết thứ hai của ông.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Khi Apple cho ra đời chiếc máy iPod đầu tiên năm 2001, thị trường máy nghe nhạc MP3 đã rất sôi động. Nhưng iPod Shuffle, rồi iPod Nano vẫn vượt lên, bỏ xa cả Sony Walkman là tên tuổi đáng kính trong làng máy nghe nhạc bỏ túi. Bây giờ, iPhone ra đời khi thị trường đã được phân chia giữa các tên tuổi như Palm, Blackberry, Nokia, Sony Ericsson và Motorola - mỗi năm thế giới tiêu thụ không dưới 25 triệu máy điện thoại có chức năng duyệt Web và nhận e-mail như iPhone.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhưng không dòng máy nào dựa hẳn lên Internet và do đó không thu hút được sự quan tâm của khách hàng như iPhone. iPhone còn hứa hẹn giải quyết tốt những cơn đau đầu mà người sử dụng điện thoại PDA hiện đang đối mặt. Bài học của Steve Jobs là hãy làm ra những sản phẩm thật tốt, tiền bạc và danh vọng sẽ theo sau.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hấp tinh liệu pháp</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Để làm ra sản phẩm tốt, theo Steve Jobs trước tiên cần có đội ngũ những người giỏi. Ông vẫn thường bị phê phán là quá khắc nghiệt trong việc chọn đối tác, không "đối xử bình đẳng" mà chỉ chơi với những công ty thật sự xuất sắc và chỉ tập trung thu hút những người giỏi nhất.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Trong 200.000 công ty phần mềm đăng ký sản xuất chương trình cho Apple, Steve Jobs chỉ "chơi" với những thiên tài như Google trong lĩnh vực tìm kiếm, YouTube trong chia sẻ video hoặc Electronics Arts trong trò chơi game. Đối với khách hàng cũng vậy, sản phẩm của Apple không dành cho thị trường rộng rãi theo nghĩa là ai cũng mua được, xài được mà là "hàng hiệu" biểu thị "đẳng cấp" của người sở hữu nó.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Lấy ví dụ, một cái máy Mac giá thấp nhất khoảng 1.400 đôla, gấp đôi giá cái máy PC có cùng tính năng, máy nghe nhạc iPod có giá trung bình khoảng 181 đôla tại thị trường Mỹ trong khi chỉ cần 1/3 số tiền đó có thể mua được một máy nghe nhạc MP3 tương tự của một hãng khác. Mới đây nhất dân ghiền xếp hàng nhiều ngày để mua điện thoại iPhone với giá 499 đôla trong khi một cái điện thoại bình thường có giá 66 đôla, và với 160 đôla đã có thể mua được máy điện thoại có tính năng truy cập web như 02, Blackberry hay Palm Treo.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Nhưng thành công của Jobs không xây dựng trên sự lập dị. Trước sau ông vẫn coi Apple là một thành phần trong một hệ sinh thái; thành công của Apple chủ yếu dựa vào sự thu hút các ưu điểm của các đối thủ - một thứ "hấp tinh liệu pháp" nếu nói theo ngôn ngữ của tiểu thuyết kiếm hiệp. Như đã nói ở đầu bài, Jobs rất coi trọng cái hệ sinh thái mà trong đó Apple hoạt động và chủ trương hợp tác với Microsoft.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Theo giới quan sát, cho đến nay gần như Bill Gates chưa "kiếm chác" được gì từ sự hợp tác này nhưng Steve Jobs thì thu lợi đáng kể. Bước đột phá diễn ra vào năm 2003 khi Steve Jobs quyết định tung ra phần mềm iTunes tương thích với Windows bất chấp lời can ngăn rằng nó sẽ gây hại cho việc tiêu thụ máy Mac. Thực tế, nhờ iTunes tương thích với Windows mà iPod nhanh chóng trở thành "hot"; 98% số người sử dụng iPod đang dùng máy Windows PC chứ không phải máy Mac.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Một bước đột phá nữa vừa xảy ra khi Steve Jobs quyết định đưa bộ vi xử lý Intel vào máy Mac thay vì chỉ sử dụng bộ xử lý PowerPC do IBM sản xuất như từ trước tới nay. Thay đổi này không chỉ có tác dụng hạ giá thành máy tính Mac mà còn giúp cho máy Mac dễ dàng chạy các chương trình tương thích với Windows và tạo điều kiện cho các nhà lập trình soạn thảo những chương trình mới cho các sản phẩm của Apple.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cái dao cạo và lưỡi dao cạo</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Không chỉ gắn kết với cộng đồng công nghệ thông tin, Apple đang mở rộng mối liên kết sang lĩnh vực giải trí, chủ yếu là âm nhạc và điện ảnh. Mô hình kinh doanh giải trí của Steve Jobs giống như chiếc bàn cạo râu với lưỡi dao cạo: thiết bị của Apple là chiếc bàn cạo râu đắt tiền, trong khi tác phẩm âm nhạc, điện ảnh, truyền hình là những lưỡi dao cạo rẻ tiền lắp vào chiếc máy cạo râu ấy.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Hiện thời siêu thị iTunes của Apple thu 99 xu (cent) mỗi bản nhạc mà người dùng tải xuống, trong đó phần bản quyền của các công ty ghi âm chỉ là một khoản nhỏ. Với 100 triệu máy iPod đã bán ra thị trường, chưa kể hàng trăm triệu máy tính cá nhân đã cài đặt iTunes, kinh doanh nhạc số là thị trường béo bở và đầy triển vọng.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Từ khi hãng xe hơi BMW thiết kế khe chứa iPod trên các mẫu xe từ đời 2004 trở về sau, các hãng xe khác cũng bắt chước theo, đến nay thì GM, Ford, Chrysl er và Honda đều dành cho iPod một vị trí đặc biệt trong các mẫu xe hơi mới của mình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Để chuẩn bị cho AppleTV và iPhone, Apple đã hợp tác với Google để cải tiến YouTube - trang web cung cấp video trực tuyến lớn nhất mà Google vừa mua lại với giá 1,6 tỷ đôla. Cho đến nay, Apple đã bán được 52 triệu bản phim và chương trình truyền hình, gây nên nỗi lo sợ trong các nhà kinh doanh điện ảnh kiểu truyền thống, Apple có ý đồ bắt tay trực tiếp với các hãng phim để đưa nội dung lên Internet và chuyển tới các thiết bị giải trí của Apple mà không cần đến rạp chiếu bóng hay đĩa DVD quen thuộc.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Một hệ thống giải trí gia đình iHomeTheatre tiếp nối con đường của iPod - iPhone đã bắt đầu hình thành trong ý tưởng của Steve Jobs, đến lúc ấy chiếc vé xem phim, thậm chí cái đầu đọc DVD sẽ chỉ còn trong trí nhớ.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Những ngày này Hollywood đang hình thành một liên minh các nhà kinh doanh điện ảnh để chống lại Steve Jobs, nhưng rất khó. Ngoài Apple Computer Co., Steve Jobs còn là cổ đông lớn nhất của Walt Disney và đã lôi kéo được Paramount Pictures làm đối tác của iTunes. Xu thế cho thấy các hãng phim sẽ không cưỡng lại được sức hấp dẫn của Apple.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Cung cách thưởng thức nghệ thuật thứ bảy của loài người chẳng bao lâu nữa sẽ thay đổi tận gốc khi Internet trở thành kho phim vô tận và chiếc máy iHomeTheatre đưa rạp chiếu phim vào tận phòng ngủ của từng gia đình.</span><br /><br /><span style="font-weight: bold;">Rõ ràng Steve Jobs là một quái kiệt trong thế giới số. Chẳng phải ngẫu nhiên mà tuần báo BussinessWeek gần đây đã gọi Apple là một hành tinh mới và Steve Jobs chính là người tạo ra hành tinh ấy". </span><br /><br /><span style="font-style: italic; font-weight: bold;">(Theo DanOng)</span></div>Hung3rdhttp://www.blogger.com/profile/01719294510717203013noreply@blogger.com0